Lúc trời chạng vạng, Tề Lam và Tô Phương không quay lại thôn, bởi buổi chiều Thương quản gia đã dẫn toàn bộ người của Dược Vương Cốc đến đây. Cũng may thôn đủ rộng, người Dược Vương Cốc cũng không nhiều, chen chúc một chút thì cũng có thể ở tạm. Có điều Tề Lam và Tô Phương đều không thích chỗ nào đông người, hơn nữa sáng sớm mai còn phải dẫn linh tuyền ra tưới vườn trà, thế nên hai người dứt khoát trở lại trúc lâu.
Vừa bước đến trúc lâu, Tô Phương đã không kiềm được bật tiếng khen ngợi đầy ngạc nhiên:
“Phòng này... đẹp thật đó!”
Ngay cả Tề Lam cũng không khỏi mắt sáng lên.
Chỉ thấy giữa rừng trúc xanh mát, một tòa nhà trúc nhỏ xinh xanh biếc như mọc thẳng từ đất mà lên. Căn nhà cách mặt đất chừng một trượng, được chống đỡ bằng hàng chục cây cột gỗ chắc chắn. Hai người men theo cầu thang ngắn bước lên, xung quanh nhà có hành lang bằng trúc vòng quanh, từ đó có thể đi thông đến từng gian trong trúc lâu.
Trúc lâu không chỉ là một gian phòng nhỏ đơn lẻ, mà chia thành nhà chính, phòng ngủ, bếp, phòng khách và cả trà thất. Ngoài ra còn có hai gian dành riêng cho khách.
Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng lại đặc biệt ấm cúng và dễ chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT