Tiếp theo đó, Tề Lam cũng không cả ngày dán mắt vào chuyện ở Đại Tam thôn nữa. Có Vệ Tam bọn họ xử lý, hắn vẫn rất yên tâm. Điều mà hắn cần cân nhắc lúc này là phải làm sao đem linh tuyền thủy đưa lên núi một cách hợp lý, lại không để người khác phát hiện.
Tất nhiên, ngoài chuyện này ra, việc xây dựng trúc lâu cũng đang tiến hành chậm rãi. Mảng rừng trúc nằm giữa hai vách núi đã bị đốn hạ một khoảng lớn. Có Thương quản gia người hiểu y thuật  ở đây, hắn còn cố ý điều phối ra một ít thuốc bột, rắc lên mặt đất, có thể ức chế sự sinh trưởng của đám trúc này, tránh cho trúc lâu vừa dựng xong đã bị trúc non mọc xuyên thủng.
Dù sao thì trúc vốn sinh trưởng vừa mạnh mẽ vừa bền chắc, cũng không thể xem thường được.
“Công tử, thứ thuốc bột này mỗi tháng chỉ cần dùng một lần, rắc đều lên mặt đất là được, sau đó đám trúc nơi này sẽ không mọc lên nữa.”
Thương quản gia giao lại phần thuốc còn thừa cho Tề Lam, một bao lớn tràn đầy, thoạt nhìn cũng chẳng rõ bên trong là gì, càng không đoán ra được được phối từ đâu.
“Đa tạ Thương quản gia.” Tề Lam đưa tay nhận lấy, trong lòng thầm tán thưởng quả nhiên Kiều Minh Nguyệt không phụ kỳ vọng, giúp hắn tìm được vật liệu thích hợp để làm nền cho trúc lâu, vừa không dễ mục nát, lại còn phòng được côn trùng.
Vì từng được ngâm qua nước thuốc, nên ngay cả kiến cũng chẳng dám đến gần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play