“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tề Lam bản năng cảm thấy Kiều Minh Nguyệt có ý đồ không tốt, ngay cả nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi cũng khiến người ta thấy có chút... tà khí.
“Khụ khụ, chuyện đó khoan hãy nói vội.” Kiều Minh Nguyệt thấy Tề Lam lập tức cảnh giác, liền ho khan hai tiếng rồi chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc: “Không nhắc đến chuyện kia, hôm nay ta tới là muốn bàn với ngươi một chuyện khác.”
Nói rồi, Kiều Minh Nguyệt cũng ngồi xuống trà thất. Hắn vừa mới nhận được tin tức không lâu, vốn định tối nay sẽ cùng Tề Lam nói chuyện này, nào ngờ lại nghe nói Tề Lam cũng vừa khéo tới đây, vì thế dứt khoát mở lời luôn: “Vài ngày trước bận quá, vẫn không thể phân người đi tra xét, mấy ngày nay mới cho người điều tra chuyện của tiểu phu lang nhà ngươi lúc còn ở trong cung.”
“Chẳng lẽ ngươi điều tra được gì rồi?” Tề Lam lập tức vui mừng. Nếu tra được chuyện năm đó của tiểu phu lang, thì việc tìm hiểu thân thế của y cũng không phải chuyện khó.
Ai ngờ Kiều Minh Nguyệt lại lắc đầu: “Chuyện đó đâu dễ như vậy. Đã nhiều năm trôi qua, mà lần đó trong cung còn xảy ra biến cố, chết không ít người. Ta chỉ tra được một vài ghi chép có liên quan đến y, còn cụ thể y đã trải qua những gì trong cung, từng gặp ai, vì sao chưa đến tuổi đã bị đưa ra khỏi hoàng cung... thì hoàn toàn không có ghi chép nào.”
Tề Lam suýt nữa thì phun trà, chỉ đành nhịn xuống, trợn trắng mắt nói: “Nếu điều tra dễ như vậy thì ta đã tự mình tra rồi, còn phải nhờ tới ngươi làm gì?”
“Thôi được rồi phu quân.” Tô Phương nhẹ nhàng nắm tay Tề Lam: “Trước đây phu quân lo cho thân thể của ta, nên mới gấp gáp muốn tra rõ. Bây giờ thân thể ta không sao nữa, có tra ra hay không... thật ra cũng không còn quan trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT