Qua mấy ngày nữa, Tề Lam chuẩn bị mang theo tiểu phu lang rời huyện thành, lên thuyền lớn đi kinh thành. Trước lúc đi, An chưởng quầy đích thân ra tiễn.
“An chưởng quầy, những ngày qua đa tạ ngươi chiêu đãi. Trong phòng tại tửu lâu, ta có để lại đồ vật cho ngươi, đừng quên đến lấy. Nếu bị kẻ khác giành trước, cũng chớ trách ta không nhắc.”
Đứng trên boong tàu, nhìn thuyền lớn ngày một cách xa bến bờ, Tề Lam dường như nhớ ra điều gì, liền cất cao giọng hô với người đang đứng bên bờ là An chưởng quầy.
Giây tiếp theo, vốn đang mỉm cười tiễn biệt, An chưởng quầy như thể bị giẫm trúng đuôi mèo, vội quay người lao nhanh đi, chỉ sợ chậm một bước là bị người khác đoạt mất đồ tốt vốn thuộc về mình.
Tô Phương đứng cạnh phu quân, dở khóc dở cười: “Phu quân, sao lại trêu ghẹo An chưởng quầy như thế? Rõ ràng chàng có để lại thư, nói là tặng cho y, người khác sao dám lấy?”
Tề Lam chỉ cười, ôm lấy bả vai tiểu phu lang, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, nơi này gió lớn.”
Vừa xoay người, đã có người hầu chờ sẵn bước lên: “Tề công tử, Tề phu lang, phòng của hai vị ở bên này, mời theo ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play