“Phu quân không sao chứ?”
Chờ đến khi đám người Tề lão gia tử rời đi, bầu không khí mới dần thả lỏng, Tô Phương liền kéo nhẹ tay áo Tề Lam, sắc mặt mang theo vài phần lo lắng. Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn sang phu quân, thấy sắc mặt đối phương không được tốt, liền không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Chẳng lẽ… phu quân kỳ thật không muốn đuổi người kia đi sao? Nhưng nhìn dáng vẻ lúc ấy cũng không giống như giả vờ a? Hay là… bởi vì chuyện gì khác?
Thấy tiểu phu lang ánh mắt đầy lo âu, Tề Lam cố nén nặng trĩu trong lòng, ép mình giãn mày, bày ra nụ cười nhẹ: “Không sao cả, đừng lo. Chúng ta về thôi.”
Ánh mắt lơ đãng lướt qua nốt ruồi đỏ giữa chân mày Tô Phương, trong lòng Tề Lam bỗng trào dâng một tầng phiền muộn khó diễn tả. Không phải vì điều gì khác… chỉ là, giữa mi tâm phu lang kia, nốt chu sa đỏ ấy đến nay vẫn mờ nhạt như cũ. So với Tiểu Duyệt mới chín tuổi, sắc đỏ kia còn kém xa.
Mãi sau này, Tề Lam mới biết, thì ra nốt chu sa giữa mi tâm ca nhi chẳng những là dấu hiệu giới tính, mà còn là điềm báo về năng lực sinh sản. Sắc đỏ càng đậm, càng chứng tỏ thân thể phát dục đầy đủ, có khả năng mang thai. Thông thường, đến khoảng mười bảy mười tám tuổi, nốt chu sa giữa mày sẽ trở nên đỏ tươi nhất.
Nhưng nốt chu sa của Tô Phương… lại vẫn cứ nhàn nhạt, thậm chí so với ba năm trước càng thêm mờ. Điều này có nghĩa, dù thân thể hắn đã thành niên, nhưng khả năng thụ thai lại cực kỳ yếu ớt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play