“Tiểu thúc, tiểu thúc, lễ vật sinh thần của ta đâu rồi?”
Chưa kịp để Tề Lam lau tay cho khô, Tiểu Phong đã hớt hải kéo theo Tiểu Duyệt chạy vào sân, miệng hô to gọi lớn như sợ thiên hạ không biết hắn đã về.
Tề Lam trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ vào mấy dãy thịt heo treo dưới mái hiên: “Đó, hết thảy đều ở đó cả, ngươi muốn ăn khối nào?”
“Trong nhà làm thịt heo khô rồi à!” Hai mắt Tiểu Phong lập tức sáng rỡ, Tề Lam thậm chí cảm giác như nhìn thấy tên tiểu tử này đang nuốt nước miếng. Ngay sau đó liền nghe hắn hưng phấn hỏi: “Vậy có phải là muốn ăn gì cũng được đúng không?”
Tề Lam thở dài bất đắc dĩ. Cái tên nhóc này bị đưa lên kinh thành cải tạo bao lâu, mà như chẳng đổi chút nào, vẫn y như trước một bộ dạng ham ăn đáng ghét!
Bất quá, nhìn hắn như vậy, Tề Lam lại thấy thân thiết, giống hệt như ngày xưa. Thuận tay búng đầu hắn một cái: “Sao? Phụ thân ngươi không cho ngươi ăn uống đàng hoàng hay gì, mới nhìn thấy thịt heo đã thèm thuồng đến vậy?”
Ngắm kỹ lại, quả thật so với năm ngoái cao lớn hơn nhiều, cả người cũng có thần sắc hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play