Vương Thạch đưa Tề Lam trở về tận cửa nhà, Tô Phương liền vội vàng chạy ra đón. Thấy phu quân dáng vẻ mệt mỏi như sắp ngã, hắn hoảng hốt đến mức chẳng buồn lau đi bùn đất dính đầy chân, vội vàng tiến lên đỡ lấy người.
Tề Lam nhờ có người đỡ, cũng không còn cố gượng nữa, nhẹ nhàng tựa vào vai tiểu phu lang.
Vào tới phòng, hắn được dìu nằm xuống giường, thân thể vừa chạm vào đệm mềm đã mệt mỏi rã rời. Tô Phương đem chăn mỏng đắp lên cho hắn, lại ngồi bên mép giường lo lắng nhìn không chớp mắt.
“Ta không sao.” Tề Lam mở miệng, giọng khàn khàn nhưng dịu nhẹ, “Chỉ là không hiểu sao… bỗng dưng không còn chút sức lực nào, tựa như bị hút sạch nguyên khí.”
“Có phải… có phải là do không gian?” – Tô Phương nhíu mày hỏi, giọng đầy lo âu.
Tề Lam khẽ gật đầu, đáp: “Chắc là vậy. Vừa rồi lúc bắt con cá đỏ kia, chỉ kịp chạm tay vào, nó đã lập tức bị thu vào không gian. Nhưng cùng lúc đó, ta lại có cảm giác như toàn thân bị thứ gì đó rút đi, đến giờ vẫn chưa phục hồi được.”
Tô Phương càng nghe, sắc mặt càng trắng bệch: “Phu quân, nếu không gian thật sự khiến chàng bị thương, vậy hay là… chúng ta không cần nữa? Ta thấy, cuộc sống hiện giờ cũng đã rất tốt rồi. Chỉ cần chàng bình an, chúng ta cần gì thêm đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT