Kiều Minh Nguyệt cùng Lệ Mặc Thần lặng lẽ tới, rồi cũng lặng lẽ rời đi, nhân tiện mang theo một hài tử trong Tề gia. Chuyện này, ngoài người nhà Tề gia ra thì mãi đến khi gần Tết, người trong thôn mới hay biết.
Mà khi ấy, cũng đã là chuyện nửa tháng sau rồi.
“Tiểu Duyệt, lại đang nhớ ca ca sao?” Gần đây, Tô Phương không cùng Tề Lam ra ngoài nữa, mà ở nhà bầu bạn với Tiểu Duyệt.
Từ sau khi Tiểu Phong rời đi, Tiểu Duyệt càng thêm trầm lặng. Y thường chỉ ngồi một mình ngẩn người, đến nỗi không chỉ Tô Phương, mà ngay cả Tề Lam cũng lo lắng vô cùng, sợ tiểu hài nhi này vì u buồn quá độ mà tổn thương tinh thần.
“Tiểu thúc sao, ca ca thật sự sẽ quay lại sao?” Tiểu Duyệt vốn thích nhất thêu thùa may vá, vậy mà mấy hôm nay cũng không động vào lấy một lần. Việc duy nhất làm mỗi ngày chính là ngồi trong viện chống cằm nhìn về phía cửa ra vào.
“Yên tâm đi Tiểu Duyệt, Tiểu Phong thương ngươi như vậy, nhất định sẽ quay về.”
Tô Phương xoa nhẹ đỉnh đầu Tiểu Duyệt, sau đó cầm lên đoạn chỉ thêu trong tay bé, cười dịu dàng: “Ngươi xem cái này có đẹp không? Tiểu thúc ngươi nói, tuy Tiểu Phong không thể thường xuyên về nhà, nhưng Kiều thúc thúc mỗi tháng đều sẽ ghé qua Tề gia thôn một hai lần. Khi ấy, ngươi có thể nhờ Kiều thúc mang lễ vật cho ca ca, được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play