Ngô Tương không bận rộn như lúc trước, buổi tối còn có thể về nhà ăn cơm, vừa nhìn thấy Đỗ Tử Quân thì cũng nói những lời như Dư Dung. Thức ăn trên bàn không phong phú nhiều món như hàng ngày ở nhà Đỗ Tử Quân, nhưng không khí ở nhà họ Ngô rất tốt.
Trên bàn cơm, Kính Du nói những gì hôm nay học với lão sư. Gần đây Kính Đình cũng bắt đầu học chữ nên cũng học một đoạn nhỏ, Dư Dung nói một số chuyện lặt vặt trong nhà. Ban đầu Đỗ Tử Quân còn chưa thích ứng lắm nhưng nhìn thấy mọi người đều thân thiện như thế nên cũng bắt đầu nói những chuyện thú vị của Kính Thiên.
“Tuổi tác của Kính Thiên mặc dù nhỏ nhất nhưng lại có nhân duyên, sức hút lớn nhất. Các bạn học có mâu thuẫn gì thì hắn cũng giúp đỡ khuyên giải. Có một lần bị đánh nhầm, sau đó người kia tặng lễ xin lỗi hắn mà hắn thì hay rồi, nói người kia phải mời ăn Túy kê thì mới tha thứ cho. Người kia cũng thành thật, sau đó cũng mời thật, cuối cùng là hắn thanh toán, nói đã muốn tìm cơ hội mời mọi người một bữa từ lâu rồi. Sau này cách một khoảng thời gian sẽ cùng ăn một bữa, mọi người ai cũng vui.”
Thật sự không nghĩ tới con trai nhà mình lại lợi hại như vậy, Dư Dung nghe rất vui vẻ còn khen Đỗ Tử Quân: “Con cũng rất tốt mà. Kính Thiên nhà ta còn nhỏ bình thường cũng nhờ có con chăm sóc quan tâm hắn nhiều.” Rồi lại chăm sóc hắn ăn cơm: “Ăn món này đi, cá hoa quế đây.”
Bình thường, Đỗ Tử Quân đều tự ăn trong phòng mình, đích mẫu chỉ khách sáo ngoài mặt với cậu ta mà thôi. Di nương của cậu ta thì sống ở nhà kề, một năm khó gặp được mấy lần. Chỉ khi ở cùng các bạn học trong Quốc Tử Giám thì cậu ta mới cảm thấy giống mọi người. Cậu ta cho rằng mình như thế là bình thường nhưng bây giờ nhìn thấy nhà họ Ngô mới biết căn bản không bình thường. Tình cảm giữa huynh đệ cha mẹ của nhà họ Ngô thân mật hơn rất nhiều.
Cậu ta vùi đầu vào ăn rất nhiều cơm. Kính Đình còn phải học bài nên Dư Dung bảo nha đầu bày bàn ghế ra rồi dạy bé học sách. Kính Du và Đỗ Tử Quân vây lấy Ngô Tương nói chuyện. Ngô Tương rất kiên nhẫn, vì ở nhà nên hắn dễ thả lỏng bản thân, vẻ mặt không lạnh lùng như lúc bình thường. Kính Du vẫn luôn đọc sách ở trường học. Thông thường, Ngô Tương cũng dốc sức hỗ trợ giúp đỡ. Lúc còn nhỏ thì bé lười biếng nhưng lúc lớn lên rồi, không biết làm sao mà lại trở nên siêng năng hẳn lên.
Tới cả Dư Dung cũng thấy trường học ở Trực Lệ đã không thỏa mãn được cậu bé rồi. Đỗ Tử Quân lại có một ý kiến hay, cậu ta nói: “Nếu không thì cứ thi đậu tú tài trước đi rồi lại vào Quốc Tử Giám cũng được, tùy tiện tới thư viện khác e là không chắc chắn sẽ tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play