Thấy cha mẹ không đồng ý, Kính Thiên cũng chỉ đành vừa sáng đã quay về.
Tình bạn của Kính Du và Lục Dịch Nhiên chưa từng bị ảnh hưởng. Trẻ con ở độ tuổi bọn chúng, luôn luôn có sự hồn nhiên của trẻ con, nhưng lại mẫn cảm hơn trẻ con một chút. Quả cầu mây bay qua bay lại dưới chân hai đứa trẻ, đến khi hai người không còn sức nữa mới dừng lại, Lục Dịch Nhiên ôm quả cầu mây vào trong lòng: “Kính Du, ta phải trở về kinh thành rồi, sau này ngươi phải đến kinh thành tìm ta chơi đấy.” Kính Du là người bạn đầu tiên đối xử thật lòng với cậu bé, vì vậy cậu bé rất quý trọng.
“Được, gần đây ta đang tiết kiệm tiền, đợi khi nào ta tích đủ sẽ mời ngươi đến tiệm ăn. Lần trước ta kể tiệm ăn ta đi ăn cùng cô phụ ta có đồ ăn rất ngon. Nếu được, không chừng chúng ta còn có thể uống rượu, không phải ngươi vẫn luôn muốn uống rượu hay sao?” Kính Du cố hết sức bắt chước người lớn nói chuyện. Lục Dịch Nhiên phải đi, cậu bé thực sự không nỡ.
Chỉ số thông minh và chỉ số tình cảm của Kính Du chín chắn hơn người đồng trang lứa, vì vậy thường có cảm giác những đứa trẻ khác là con nít ranh. Nhưng Lục Dịch Nhiên lại giống cậu bé, vì vậy hai đứa chơi với nhau rất hòa hợp. Con trai không dễ phát sinh tranh chấp như con gái. Hai người chơi với nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau học, dù rằng chỉ có hai năm ngắn ngủi, nhưng cậu bé lại xem Lục Dịch Nhiên như anh em ruột thịt. Anh trai cậu bé lớn hơn cậu bé nhiều, hơn nữa Kính Thiên còn luôn học ở bên ngoài. Em út thì còn nhỏ, đa phần sự chú ý của cha mẹ đều bị em trai chiếm. Vì vậy cậu bé có vài lời trong lòng không dám nói với cha mẹ đều chia sẻ với Lục Dịch Nhiên.
“Ừ, ta chờ ngươi.” Lục Dịch Nhiên cương quyết gật đầu.
Dư Dung đích thân gọi hai đứa nhỏ về ăn cơm. Lục Dịch Nhiên thấy vẻ mặt của Dư Dung vẫn giống ngày thường, lòng thấy nhẹ nhõm. Cậu bé còn sợ Dư Dung sẽ không chào mình nữa, thật không ngờ Ngô phu nhân còn giúp cậu bé gắp thức ăn. Nghĩ đến cha mẹ nói xấu nhà họ Ngô trên bàn ăn, cậu bé cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Lần trước Kính Du bảo con thích ăn cơm chiên dứa, vì vậy ta lấy hai phần ở chỗ cô cô nó, con ăn thử xem có ngon không?” Dư Dung dùng muôi múc cơm cho bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play