Tiêu thị cũng rất thích đứa cháu ngoại này, không khỏi cũng quan tâm, ai mà biết được Kính Du chào một tiếng rồi lại chạy ra ngoài. Dư Dung tạm thời không để ý tới bé, đợi tới lúc bé ăn cơm thì Dư Dung mới lén lút hỏi bé: “Có phải có mâu thuẫn với bạn học không con?”
“Nương, con không có.” Kính Du không muốn nói.
Buổi tối Ngô Tương không về ăn cơm, Ngô lão gia để tránh hiềm nghi nên cũng không tới trên bàn cơm chỉ có hai người Dư Dung với Kính Du. Dư Dung xới một bát cơm cho bé: “Thế thì con ăn cơm trước đi, có muốn ăn canh không con?”
Kính Du vẫn lắc đầu.
Dư Dung ngồi bên cạnh bé: “Bây giờ con có tâm sự mà chẳng nói với nương gì cả. Nếu được thì nương có thể giải sầu cho con đó. Con xem bình thường nương gặp chuyện khó khăn thì cũng sẽ nói với con, đều xem con như người bạn nhỏ của mình, nên bây giờ con có chuyện có phải là nên nói với nương không nhỉ?”
Lúc này Kính Du mặt đầy tủi thân mới nói “Vốn dĩ con là người có mối quan hệ tốt với mọi người, phu tử cũng bảo con đọc sách giỏi nhất, nhưng bây giờ sau khi Lục Dịch Nhiên tới thì cậu lại có nhân duyên với mọi người tốt hơn con. Tới cả bạn tốt nhất của con cũng chơi với Lục Dịch Nhiên.”
“Thế bạn ấy có đọc sách tốt không?” Dư Dung hỏi. Thế giới của trẻ con, nhất là đứa bé trai, ai học giỏi thì sẽ chơi cùng. Đương nhiên người khác bằng lòng chơi với cậu ta, nguyên nhân sâu xa nhất e là vì Lục Dịch Nhiên chính là con trai của Tri phủ, mà dượng lại là Trấn quốc công Giang Du Lâm. Đừng coi thường những đứa bé này còn nhỏ, đều là những con cháu thế hệ sau sẽ quản lý gia đình hàng thật giá thật đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play