Hơn nữa nhà mẹ đẻ nhà người ta cũng đã lên tiếng rồi, ca ca của Phùng đại tẩu cũng kéo áo nàng ta.
Phùng lão gia nói: “Được rồi, đồ của ta, ta thích phân như thế nào thì phân. Lão đại, có phải ngươi cảm thấy tất cả cái nhà này đều nên là của ngươi không?”
Phùng đại gia lúng ta lúng túng cúi đầu: “Con trai không dám.”
“Ngươi không dám là tốt rồi, đừng quên, đệ đệ ngươi vì ngươi mà hủy hoại cả tiền đồ của mình, còn cứu ngươi một mạng. Ngươi đã quên ơn thì thôi, chứ không thể lấy oán báo ơn được.” Cái chân của con trai út mãi mãi là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông ta.
Sau khi vợ chồng Phùng đại ca không nói gì nữa thì chuyện ở riêng nhanh chóng được xác định. Ngô Liên Nhu đặc biệt đưa giấy tờ khế ước đất của một trăm mẫu đất cho Dư Dung. Dư Dung liên tục khoát tay: “Làm gì thế, ta không cần cái này.”
Ngô Liên Nhu cũng có con cái phải nuôi dưỡng, số tiền này Dư Dung cũng không cần tới.
Ngô Liên Nhu nhìn về phía Ngô Tương: “Đây là nhị gia nhà muội bảo muội cầm tới. Chuyện ở riêng lão gia tử không thiên vị. Muội nghĩ cũng là nhờ có ca ca tới đây, đại tẩu mới không làm ra chuyện quỷ quái gì cả. Hơn nữa coi như đây là muội cho mấy đứa cháu trai của muội có thêm thu nhập. Tẩu tẩu đừng từ chối nữa, nhà muội không có thứ này cũng chẳng thiếu hụt gì cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT