Dư Dung đánh hắn một cái lại nói với Kính Thiên: “Sao lại không nhớ chứ. Nhưng nương biết Kính Thiên là một đứa trẻ lớn rồi, không thể ở mãi với cha nương được. Sau này cha nương già rồi, Kính Thiên chăm sóc bản thân thế nào đây?”
Bình thường Kính Thiên rất muốn mọi người xem cậu bé là người lớn nhưng nếu là mẹ, cậu bé hy vọng mình mãi mãi làm đứa con nhỏ bé của mẹ. Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, cậu bé vẫn muốn có thành tựu như cha mẹ, có thể sống tốt hơn, có thể tạo phúc cho bách tính một phương.

Ngày thứ hai, Dư Dung dậy tiễn hai cha con Kính Thiên lên đường từ rất sớm. Nàng không gọi Kính Du dậy, bởi vì Kính Du là một nhóc thích làm nũng, động tĩnh lớn cũng không được. Đúng lúc Ngô Khôn ở nhà, hắn ta cũng cùng tiễn Kính Thiên lên đường, dù sao ngồi thuyền nhà đi nhanh lại thoải mái. Thấy Kính Thiên chỉ dẫn theo một tiểu đồng, Ngô Khôn hỏi Ngô Tương: “Một người có đủ không?”
Ngô Tương không để ý nói: “Đủ rồi, đi học chứ không phải là đi hưởng phúc.”
“Làm phiền nhị bá phụ rồi.” Kính Thiên rất lễ phép cảm ơn Ngô Khôn.
Ngô Khôn xua tay: “Không sao, chuyện nên làm. Con học tập cho thật tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của mọi người trong nhà dành cho con.” Ngô Khôn thấy Kính Thiên ở trước mặt hắn ta rất lễ phép chứ không vì là con em nhà quan mà coi thường người khác. Người làm ăn luôn khôn khéo như hắn ta cũng lộ ra chút dáng vẻ đắc ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play