Con hối hả ngược xuôi với tam ca con nhiều năm như vậy, nương ở nhà cũng lo lắng cho con, lại càng lo cho ca ca con. Có đồ gì ngon, đồ gì thú vị, ca ca tẩu tẩu con đều giữ lại cho con.” Lời này Chung thị không nói dối. Ngô Khôn đối xử rất tốt với đệ đệ, không như Ngô Thông của chi trưởng chỉ biết lấy mình.
Ngô Vinh nói: “Quả thực là ca ca đối với nhi tử rất tốt.”
Chung thị nghiêm nghị nói: “Nó tốt với con nhưng con không thể nhìn nó ngay cả người nhặt xác cho cũng không có chứ.” Hễ là cha mẹ, phần lớn đều có suy nghĩ lấy của người giàu chia cho người nghèo. Chung thị không ngoại lệ. Cho dù thế nào đi nữa con trai út có hai người con trai, con trai lớn hơn ba mươi tuổi rồi còn không có con: “Bây giờ người làm việc trên tàu cũng càng ngày càng nhiều rồi, việc làm cũng không dễ làm. Ca ca con thường nói nếu như chết ở bên ngoài là xong chuyện. Nhưng tẩu tử của con, bọn họ phải làm sao?”
Ngô Vinh cũng khổ sở: “Nhưng tiểu nhi tử của con nương cũng gặp rồi, nó suốt ngày bệnh tật, đứa lớn cũng thường xuyên đổ bệnh. Có lẽ sức khỏe của nàng ấy cũng không thể sinh thêm được nữa, nương bảo con phải làm thế nào?”
“Nói bậy, nương thấy Bảo Ngọc rất khỏe mạnh. Nương thấy con theo tam ca con, sau này đại phu, phủ y gì mà không có. Văn Cường chỉ cần dưỡng tốt là được.” Chung thị cảm thấy Ngô Vinh đang từ chối. Anh trai của hắn ta vì để con đường làm quan của hắn ta được thông thuận đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng Ngô Vinh quả thực không có lương tâm.
Trước đây Ngô Vinh đều tưởng rằng cha mẹ hắn ta không thiên vị, đối mặt với Ngô Tương còn có hơi cảm giác ưu việt. Huynh xem huynh không được cha mẹ yêu thương, nhưng đệ thì sao, cha mẹ yêu thương, ca ca cũng yêu thương đệ. Nhưng bây giờ hắn ta mới biết được có rất nhiều chuyện chẳng qua là chưa đụng đến lợi ích mà thôi.
“Bịch.” một tiếng, Ngô Vinh quỳ xuống, hắn ta kiên quyết nói: “Nương, không bằng thế này, hết thời gian để tang con sẽ dừng cho Tập Nhân uống canh tránh thai. Nếu nàng ta sinh được con trai thì sẽ cho ca ca làm con thừa tự. Đừng nói là làm con thừa tự, làm con ruột của tẩu tử cũng được.” Năm nay, tuổi thọ của trẻ em không dài, con vợ cả chính là tài nguyên. Ngô Vinh cũng không muốn con trai của mình gọi người khác là cha nhưng con thứ xuất thì lại khác. Ngược lại là hắn ta cho đứa trẻ này tương lại tốt hơn, cũng coi như là cho Tập Nhân một câu trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play