“Nương, đứa bé nhất của đại tẩu đang nằm trong tã lót đúng không?” Đứa thứ ba của Tuyên thị là một con gái, vì nhỏ quá nên không ôm ra ngoài gặp khách.
Trương thị có hơi trọng nam khinh nữ. Hết cách rồi, ở thời đại này toàn như thế. Quả nhiên, bà nói: “Nương nói Tiêu Nhi của chúng ta lớn như thế rồi, cũng nên có huynh đệ giúp đỡ, nhưng không có cách nào cả, tuổi tác của nó cũng không nhỏ nữa rồi. Ca ca con bây giờ chỉ có thể đặt hy vọng lên người Vân Nhi thôi. Nhưng con cũng biết nhà thương hộ như chúng ta, trong nhà lại không có ai chỉ bảo mà tư chất của nó cũng không thông minh lắm. Con có thể bảo Kính Thiên dẫn dắt nó nhiều hơn.”
Dư Dung cười nói: “Học vấn của Kính Thiên cũng bình thường thôi. Cũng được, con bảo thằng bé ở chỗ nương mấy ngày, để thằng bé thân thiết với bà ngoại và mấy cữu cữu thêm một chút.” Suy nghĩ của Trương thị, Dư Dung cũng đoán được ít nhiều. Nếu Ngô Tương phục chức lại lần nữa thì Dư Thụ vẫn phải đi theo họ. Mấy người nhà Dư Tùng khó tránh khỏi xa cách giống như lúc nãy ăn cơm, bất luận là nói chuyện hay thế nào thì Kính Thiên cũng thân thiết với Dư Thụ hơn rất nhiều. Kính Du vốn đã yêu thích Dư Thụ rồi nên được Dư Thụ bế lên đùi cho ăn cơm.
Thấy con gái đáp ứng nhanh nhảu, vui vẻ như thế, Trương thị cũng vui vẻ hơn chút. Bà lại quan tâm tới cơ thể Dư Dung: “Lúc trước tới nơi như thế, nương nói không tốt lắm rồi. Con ở nơi lạnh lẽo như thế vẫn phải bổ sung thể chất mới được, yên tâm lần này ở nhà nương giúp con điều dưỡng cơ thể.” Kính Du cũng năm tuổi rồi, hết hiếu kỳ hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa nữa.
“Thế thì cảm ơn nương ạ.” Dư Dung cười nói.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có khách tới, lại nhìn thấy Dư Bội và Tôn Vân Vân dắt tay nhau tới. Bên cạnh Tôn Vân Vân còn có một thiếu niên đang đứng, trông có vẻ rất cung kính. Dư Bội cũng như thế, chẳng qua thoạt nhìn kế tử của nàng ta tuổi tác không nhỏ nữa rồi. Xem ra họ nghe ngóng thăm dò xong rồi mới tới.
“Dung tỷ, nhiều năm không gặp sao tỷ vẫn trẻ trung như thế?” Tôn Vân Vân cười nói. Nàng ta còn cho rằng Tây Bắc là nơi vất vả lạnh lẽo, Dư Dung sẽ có một khuôn mặt như bà già nữa chứ, không ngờ nàng còn có dáng vẻ dịu dàng ôn nhu như nước này. Lúc trước, khi còn ở Lâm An, Dư Dung sống cũng không khác mình mấy, nhưng bây giờ Dư Dung đã có thân phận cáo mệnh ngũ phẩm rồi. Nói không đố kỵ là giả, dù sao thì bây giờ Cao Phụng Tường đã hoàn toàn không muốn đọc sách nữa rồi, chuyên tâm quản gia, ngược lại nuôi dưỡng con trai đọc sách. May mà Cao Phụng Tường đối xử với nàng ta cực tốt, đứa con vợ lẽ này cũng cực kỳ cung kính với mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play