Đây không phải là người mẹ đơn thuần, sợ là Ngô Lưu thị còn sinh hận trong lòng, còn không bằng kẻ địch là người ngoài.
Nàng chú ý tới ánh mắt nha đầu bên người Ngô Lưu thị nhìn mình không tốt lắm. Dư Dung thấy kì lạ, nàng cũng là phu nhân quan lại mấy năm rồi. Biết được càng tiểu tiết thì càng phải để ý kĩ, lại nghe Ngô Lưu thị nói: “Các con ở trên đường mấy tháng rồi, còn bảy tám tháng nữa mới phục chức. Khoảng thời gian này ta đã cho người quét dọn sạch sẽ sân viện lúc trước các con ở rồi.”
Dư Dung cảm kích nói: “Vẫn là nương suy nghĩ chu toàn.”
Vốn dĩ hai người cũng chẳng còn chuyện gì để nói. Ngô Lưu thị bảo nàng đi xuống, Dư Dung cũng không chậm trễ trực tiếp ra ngoài. Ở ngoài cửa, Lâm thị cười nịnh nọt nàng, Dư Dung nở nụ cười trả lời.
Lâm thị không thoải mái trong lòng. Cùng gả cho đàn ông nhà họ Ngô mà nàng ta còn gả cho trưởng tử đích tôn đây, nhưng lại sống kém người khác quá nhiều. Nhưng nàng ta cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. Ngô Lưu thị là mẹ đẻ mà còn không được hưởng gì hết chứ nói gì tới nàng ta. Nghĩ tới đây, nàng ta lại thấy cân bằng lại rồi.
Lúc Dư Dung quay về, Ngô Tương đang bảo người hầu thu dọn sân viện một phen. So với Dư Dung, hắn lại càng hiểu rõ lòng muốn báo thù của Ngô Lưu thị. Lúc ở bên ngoài thì Ngô Lưu thị không làm gì trên đầu họ được, nhưng ở trong nhà thì không giống thế nữa. Mẹ con mà như kẻ thù, Ngô Tương cũng không tin tưởng Ngô Lưu thị.
“Tới nhà tranh giữ mộ... tướng công, chàng thấy cái này thế nào?” Dư Dung rất có khả năng chịu khổ. Cho dù hoàn cảnh sống khổ sở như thế nào cũng đều qua rồi, chỉ cần an toàn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play