Tề Lỗi vùi đầu ăn cơm, cậu bé đã sắp ăn hết hai chén. Dư Dung sợ cậu bé no rồi, liền hỏi ma ma hầu hạ bé: “Ngày thường mỗi bữa Lỗi ca nhi ăn nhiều không?”
Ma ma kia họ Tề, nghe nói là người hầu sinh ra trong nhà họ Tề, cũng là vú nuôi của Tuyên Vũ tướng quân, thoạt nhìn có địa vị khá cao trong phủ Tuyên Vũ tướng quân. Tề ma ma cười nói: “Mỗi bữa ít nhất hai bát to.”
Lúc này Dư Dung mới yên tâm: “Ta sợ bé kén ăn, xem ra vẫn là ta chiêu đãi không chu toàn.” Bát nhà nàng đều khá đặc biệt. Hơn nữa, thứ Dư Dung thích mua nhất là những loại bát thú vị, nhưng đại đa số đều là bát nhỏ. Bởi vì Dư Dung luôn giảm béo, giảm cân quanh năm, không dám ăn nhiều, cho nên bát dùng trong nhà dùng cũng không to.
Nhưng sức ăn của Ngô Tương cũng không lớn, lại càng không cần nói đến Kính Du, bé ăn càng ít hơn. Hiện tại nhìn thấy đứa cháu trai này ăn được như vậy, Dư Dung đột nhiên cảm thấy mình cũng thèm ăn.
“Phương Thảo, sau này nấu cơm ngươi bỏ thêm nhiều ngô một chút, Lỗi ca nhi thích ăn.” Dư Dung thầm nghĩ, thứ này cũng không gây táo bón.
Ngô Tương gắp một cái chân gà để vào trong bát Tề Lỗi. Tề Lỗi nuốt xong cơm mới nới với Ngô Tương: “Cám ơn dượng.”
Tề Lỗi không quá giống Dư Mai, bởi vì Dư Dung chưa gặp qua Tuyên Vũ tướng quân, nhưng tướng mạo cậu bé cũng không xấu, trông người lại chất phác. Nhìn thấy Dư Dung xới cơm cho mình, cậu bé gãi gãi đầu, Dư Dung cũng rất thích cậu bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT