“Những người bán hàng bản địa đều là người từ phía nam tới, nhưng gần đây đánh giặc cũng không ai dám đến đây. Người dân có cơm để đã mừng lắm rồi, nàng mở cửa hàng rồi ai mua.”
Dư Quyên không phục: “Vậy không phải việc làm ăn nhà Liên tỷ phu vẫn rất tốt đấy à?”
Ngô Vinh lắc đầu: “Đó là y quán, cho dù có mở ở nơi nào đều làm ăn rất đạt. Nàng có biết cái gì đâu, có thể làm gì chứ.” Hắn ta cũng không thèm khách sáo với Dư Quyên, đặc biệt là khi biết quan hệ của Dư Quyên và Dư Dung cũng bình thường, chỉ cần Dư Quyên ở nhà chăm sóc con cái là được rồi. Hiện tại Ngô Vinh giống như sau khi được đả thông hai mạch nhâm đốc, cả người tỉnh táo lên rất nhiều.
Dư Quyên lại nói: “Ta thấy trước kia Tùng ca cũng phát đạt từ cửa hàng tạp hóa, lẽ nào chúng ta chỉ ăn không ngồi rồi không nên chuyện à?”
Ngô Vinh cười lạnh: “Dư Tùng thường xuyên đi Lâm An chạy hàng, còn qua Tây Bắc bán hàng. Cửa hàng của hắn làm ăn tốt là bởi vì hắn dám nghĩ dám làm, nhưng nàng là một phụ nữ, dám đi kiếm tiền không?”
Làm ăn buôn bán sẽ có thu nhập, nhưng bản thân Dư Quyên cũng phải là người có khiếu, ngay cả chuyện trong nhà cũng quản đến loạn cào cào, còn vọng tưởng dùng tỳ nữ đi dò hỏi tin tức. Nếu không phải hiện tại hắn ta âm thầm nghiêm khắc quản giáo bọn người hầu, không biết đã làm loạn bao nhiêu nữa. Ngô Vinh tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta buôn bán, để tránh bị quấy nhiễu chuyện học hành.
Vốn Dư Dung còn tưởng rằng Dư Quyên sẽ lập tức mở tiệm, thấy nàng ta không có gì động tĩnh, ngược lại nàng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT