Nhưng không ngờ có một cô cái khoảng tầm mười tuổi nhảy lên một bước, nhảy lên lưng ngựa, trực tiếp nắm chặt lấy dây thừng ở phía trước ngựa.
Thu Đồng đỡ Dư Dung lên, Dư Dung nhìn cô bé này nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên ngựa, nàng vội vàng gọi cô bé lại: “Cô nương xin dừng bước.”
Mắt của tiểu cô nương có màu hổ phách rất đẹp, người cũng xinh đẹp, da thịt màu mật ong khỏe mạnh. Nàng ấy dùng tay chỉ mình: “Người gọi ta à?” Lời nói chính là giọng quan thoại chính gốc.
Dư Dung cười nói: “Đương nhiên rồi, còn chưa cảm ơn cô nương đã cứu chúng ta, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Phu nhân đừng khách sáo, ta là Trần Anh Nhi.” Cô bé vẫn rất ngại ngùng.
Dư Quyên vội nói: “Ở đây không phải có tiệm cơm à, Trần tiểu thư yên tâm chúng là gia quyến của huyện lệnh huyện Vũ Uy mới nhậm chức, sẽ không làm gì cô nương đâu. Chi bằng chúng ta vào trong vừa ăn cơm vừa nói chuyện nhé.”
Dư Dung cau mày, không phải vì nói Dư Quyên cướp công đầu làm gì. Nhưng vừa mới tới đây thì vẫn nên cẩn thận là trên hết, to giọng nói tỉ mỉ mọi chuyện của mình ra thì không được tốt. Hơn nữa trên phố đang nhiều người nhìn như thế nữa, nhưng thấy Dư Quyên nói như thế thì nàng cũng không tiện phản bác ngay được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT