Ngô Đạt ở huyện Hồ Dương làm tư trưởng Dư trữ tư, cũng coi như là một tiểu lại trong huyện, nghe nói còn được phân quan nha. Thực ra xét theo bản thân Ngô Đạt, nếu kiên trì thêm chút nữa, chưa hẳn đã không trúng cử. Dẫu sao Ngô Đạt học hành rất giỏi, nhưng vì bản thân hắn không dám một mình vào kinh nên đã kết thúc con đường này, khiến người ta có phần cảm thấy hơi tiếc nuối.
Dư Bội vô cùng đắc trí lấy mười lượng bạc bỏ vào hộp nhỏ của mình, thấy rèm cửa di chuyển, lập tức cất hộp nhỏ đi. Điền thị vừa vào cửa đã nịnh hót: “Bội Bội, giấu cái gì vậy con? Nương nhìn thấy hết rồi.”
Dư Bội cười khẩy: “Nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao tháng sau con cũng đến nhà họ Tô rồi, sẽ không quay về nữa. Nương cũng không cần nghĩ là con tàn nhẫn, cũng chẳng còn cách nào, dù sao đối với nương nhà họ Điền vẫn là quan trọng nhất.”
“Hừ, nhà họ Điền chúng ta nợ con à, không có nhà họ Điền thì còn không có con!”
Thấy Điền thị chửi ầm lên, Dư Bội thấy ngán ngẩm. Điền thị phụ cấp cho nhà họ Điền, nhưng nhà họ Điền thì sao, vẫn sa cơ thất thế. Người họ hàng như vậy, Dư Bội căn bản không muốn qua lại. Họ hàng nghèo chính là họ hàng nghèo, họ hàng nghèo không có tiền đồ.
“Vậy được, bảo Điền Lệ Lệ trả lại quần áo và trâm cài cho con...” Dư Bội lạnh lùng nói.
Điền thị tận tình khuyên bảo: “Bội Bội, vị Tô lão gia đó là lấy vợ kế, còn có một đứa con trai bảy tám tuổi, con gả vào đó sẽ thấp hơn một bậc. Con nuôi nhà họ Lý có hai mươi mẫu đất, không phải là tốt hơn nhiều so với Tô lão gia đó hay sao.” Mặc dù Điền thị tham của, nhưng bà ta chỉ có mỗi một đứa con gái là Bội Bội, vẫn vì nàng ta mà nhọc tâm vài phần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT