Hôm nay hắn từ nha môn về sớm, thấy Dư Dung ngồi bên cạnh giường của Kính Thiên, nhìn Kính Thiên ngủ.
Hắn vừa định nói chuyện, Dư Dung đưa ngón trỏ lên miệng, sau đó đẩy hắn ra ngoài: “Con vẫn còn nhỏ như vậy đã để thằng bé ra ngoài, cũng không biết có tốt hay không?” Dư Dung vẫn có hơi buồn bã.
“Ta nghĩ nhất định là tốt, Mũi kiếm nhọn do mài đá ráp mà nhọn, mùi thơm hoa mai là tự tiết trời rét lạnh mà thơm. Điều kiện của con bây giờ đã rất tốt rồi, lúc đó được phu tử dạy ta còn không phải là đồng sinh, nhưng ta vẫn năn nỉ xin được đi học. Nàng yên tâm đi, đây chỉ là một khó khăn rất nhỏ đối với con mà thôi.” Ngô Tương đặt kỳ vọng rất cao vào con trai, hy vọng con càng ngày càng tốt, vì vậy bỏ ra nhiều tâm sức muốn con sống những ngày tháng tốt hơn.
Nhưng hắn vẫn rất thương con: “Lần sau ta sẽ đích thân đưa con đi học, ở đó hai ngày rồi mới về.”
Lúc này Dư Dung mới vui vẻ lại: “Như vậy còn được.”
Kính Du biết anh trai đang ngủ trong phòng, bèn để Trương ma ma dắt bé đến vào phòng. Theo lời căn dặn của Trương ma ma, Kính Du rón rén bước vào phòng, ngồi trên ghế, vừa nghịch đồ chơi, vừa đợi Kính Thiên dậy. Sau khi cậu út đến, mang theo rất nhiều đồ chơi, Kính Du muốn chơi cùng anh.
Kính Thiên ngủ một giắc, phát hiện đang ngủ trên giường của chính mình, vui vẻ bật dậy, lại thấy em trai nghiêng mặt nhìn cậu bé, trong lòng ấm áp: “Đệ đệ, sao đệ lại ở đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play