Hóa ra có thể trị dễ dàng như vậy, Dư Dung cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. Dư Thụ cũng không thể kiềm chế niềm vui của bản thân, hắn muốn quỳ xuống cảm ơn Tôn phủ y. Có lúc cảm thấy rằng con người có thể sử dụng tất cả những gì họ có, giải quyết phiền não của người khác, cũng là một loại chuyện hạnh phúc.
Dư Dung và Ngô Tương đều rất vui. Sẩm tối ở trên giường, Dư Dung chân thành nói với Ngô Tương: “Nếu không có chàng, ta thật sự không biết phải làm sao. Chuyện của Tiểu Thụ lần này, thật sự cảm ơn chàng. Ta biết, giữa phu thê chúng ta không nên nói những lời này, có vẻ rất xa cách, nhưng ta biết ơn chàng tận đáy lòng cũng là thật.”
“Chuyện nhỏ thôi...” Ngô Tương không quen dáng vẻ này của Dư Dung. Hắn không biết đã làm bao nhiêu chuyện giúp muội muội Từ Nhu, cũng không biết đã làm bao nhiêu việc giúp Ngô Lưu thị và Ngô lão gia. Nhưng trước giờ bọn họ chưa từng nhớ tới ân tình của hắn, lúc nào cũng muốn đòi hỏi hắn, thậm chí còn không muốn hắn sống tốt. Nhưng thê tử của hắn không giống vậy, nàng lúc nào cũng tràn đầy cảm kích đối với hắn. Điều này khiến hắn không biết làm thế nào, nhưng lại khiến hắn rất vui.
“Chàng đến gần đây chút.” Dư Dung vẫy tay gọi Ngô Tương, Ngô Tương không hiểu, đến gần. Dư Dung thơm “chụt” một tiếng lên gò má Ngô Tương.
Ngô Tương ôm chặt nàng vào lòng.
Hôm sau tỉnh dậy, Dư Dưng sai nhà bếp chuẩn bị hai quả trứng luộc, một phần cháo hạt, Dư Thụ nhìn mà không muốn ăn. Dư Dung nói: “Mau, ăn đi, ăn xong tỷ ra ngoài đi lại với đệ.”
Dư Thụ kinh ngạc nói: “Tỷ, tỷ đi với đệ, không được, mệt lắm, tự đệ đi là được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT