Dư Dung bảo Xuân Thảo lấy một hộp lá trà đưa cho Kim phu nhân: “Đây là Đại Hồng Bào do nhà mẹ đẻ ta gửi tới, ngươi nếm thử xem thế nào?”
“Đồ ở chỗ thái gia phu nhân chắc chắn là tốt rồi.” Kim phu nhân khen.
Những quan lại người Hán tới lúc trước, hoặc là giả vờ không nhìn thấy việc cúng tế hoặc muốn hủy bỏ bằng mọi cách, đụng vỡ đầu đẫm máu. Kim phu nhân thấy Dư Dung không hỏi nhiều một câu liên quan tới việc cúng tế thì cũng yên tâm rồi. Nàng ta nghĩ Ngô Tương là một người trẻ tuổi, tiền đồ phía trước còn rộng mở, cần gì phải vì chuyện này mà làm hỏng tiền đồ của mình.
Ngô Tương thăm dò khảo sát những hạt giống và tình hình sau trồng trọt một năm này, đặc biệt là học phường nơi quan phủ sắp xếp chuyện dụng. Học phường này chủ yếu học về khoa học kĩ thuật nông nghiệp và dệt vải. Ngô Vinh nói trên bàn: “Ta không nghĩ tới, trà búp ở huyện Thần Nữ này uống thật sự ngon, chỉ kém một chút xíu so với Lão Quân My mà thôi.”
“Chúng ta muốn buôn bán trà, giá cả thích hợp thì người ở nơi này cũng có nhiều hơn một con đường sống.” Dù sao nhắc tới việc làm ăn đầu óc, Ngô Vinh cũng tính toán rất nhanh.
Quan dân kết hợp là chuyện mà Dư Dung nói với Ngô Tương trong ổ chăn. Ở thời đại này bất kể là bán trà hay bán muối đều do quan phủ phê duyệt, sau đó mới tìm thương gia tới để đấu thầu. Nhưng Dư Dung kiên quyết không cho Ngô Tương nói ra đây là ý của nàng. Ngô Tương cũng chỉ có thể nói dự định này ra, nhận được sự tán đồng của Ngô Vinh.
Dư Quyên nhìn Ngô Tương một cái, nói thầm trong lòng. Lẽ nào người này là đồng hương với mình nhỉ? Hơn nữa Ngô Tương lại còn kiên trì chế độ một vợ một chồng, có năng lực thi cử tiến tới, lại còn rộng lượng hào phóng, tài ăn nói thì cực tốt, thật sự không giống người cổ đại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT