Có ba trăm lượng bạc này, chi tiêu tiết kiệm một chút vẫn được. Bản thân Dư Dung cũng tích góp được một chút tiền, cũng đủ. Ngô Tương tự giữ lại năm mươi lượng, còn lại đều đưa cho Dư Dung. Hắn cảm nhận một cách sâu sắc rằng tiền ở chỗ Dư Dung thì bình thường còn được ăn ngon mặc đẹp còn có dư nữa, không như để trên người hắn, chẳng dùng tới làm gì cả nhưng tiền cũng chẳng còn.
Ngô Tương nhắc tới hai đứa cháu ngoại của mình cũng cảm thấy thương cảm: “Hai đứa con của đại muội muội, trong nhà giao cho đại tẩu nuôi. Quần áo mà đứa lớn mặc lại là quần áo lúc trước Nữu Nữu từng mặc, thế này cũng bủn xỉn quá rồi. Ta nói vài câu nhưng đại ca cũng chẳng có chủ ý gì, haizzz, nương cũng mặc kệ.”
Nói tới thì đứa con Ngô Lưu thị yêu thích nhất chính là con gái Ngô Từ Nhu, nhưng ngạc nhiên là đối với hai đứa cháu ngoại lại chẳng ra làm sao. Lâm thị là một “Người tốt” bên ngoài thì ngọt ngào trong lòng thì đắng chát. Sống thì keo kiệt bủn xỉn, quần áo mặc cũng lôi thôi lếch thếch, cũng không thấy Ngô Lưu thị nói gì.
Thật ra Ngô Tương cũng rất mềm lòng. Dư Dung cũng thế, nhưng mềm lòng không có nghĩa là hai người sẽ làm thánh phụ thánh mẫu. Dư Dung an ủi: “Còn tốt hơn là phải đi lưu đày.” Lưu đày gió thổi mưa rơi, còn không biết có thể sống tiếp không, ở nhà ngoại ít nhất còn có thể ăn mặc không cần lo lắng. Chỉ là không đáp lại được việc Ngô Từ Nhu đã đưa nhiều tiền như thế.
Dư Dung chẳng qua chỉ cảm thán một chút rồi lại bắt đầu chuẩn bị lương khô. Nàng bảo Trương ma ma đưa dưa muối nhà làm đi. Mấy thứ linh tinh đều đưa lên xe của tiêu cục. Những công cụ kiếm tiền như máy dệt vải gì gì đó cũng phải mang theo, lắt nha lắt nhắt nhiều vô số kể. Nhà họ Ngô chuẩn bị cho hai anh em cùng đi. Hai nhà thuê mười chiếc xe ngựa, thêm phí bảo vệ của tiêu cục nữa, tổng cộng tiêu hết hai trăm lượng bạc. Mỗi nhà một trăm lượng, vì tiêu cục biết đưa người đọc sách lên kinh đi thi nên đặc biệt lấy rẻ rồi.
Ngô Tương cưỡi ngựa ở bên ngoài, vốn dĩ Ngô Đạt muốn ngồi trong xe ngựa cũng không thể không ra ngoài. Tiểu Kính Thiên muốn Ngô Tương đưa bé cùng cưỡi ngựa nhưng bé quá nhỏ, Dư Dung sợ bé sẽ bị sợ hãi nên ép không cho bé ra ngoài. Tiểu thiếp Thu Nguyệt kia của Ngô Đạt dẫn theo cả con gái của nàng ta nấp ở cuối cùng. Tuổi tác Viên thị không nhỏ mà phải ngồi xe với hành trình xa như thế cũng cực kỳ vất vả. Mặc dù Dư Dung là vãn bối nhưng cũng không phải là con dâu của bà ta, nhiều lắm chỉ hỏi thăm Viên thị vài câu thôi, chứ hoàn toàn không tới hầu hạ.
“Nương, con muốn ăn trứng chưng.” Kính Thiên nhìn thấy Trương ma ma bưng trứng chưng tới, nóng hổi hầm hập rất muốn ăn, nhưng bé biết quy củ của nương nên không dám khóc nháo để đòi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play