Ngô Đạt thực sự muốn chửi người. Năm trước tặng cái gì đều đã có lệ, hà tất phải phiền phức. Hơn nữa về nhà thăm người thân, đều là người thân thiết, không cần phiền phức như vậy. Nhưng Tô thị lại cứ như vậy, giống như là chuyện trọng đại, không có nàng ta tất cả mọi chuyện đều không xong.
Trong phòng Ngô Tương sát vách lại cười nói rất vui vẻ, ngay cả Viên thị cũng ôm cháu trai qua. Bà ta đã có tuổi, không có tinh thần như Dư Dung. Dư Dung treo trái ớt màu đỏ và màu xanh biếc bằng vải trong xe bập bênh, để bé lấy tay tóm. Hơn nữa, Ngô Tương ngồi bên kia đọc sách theo sắp xếp của Dư Dung.
“Tam thẩm tới, ta để tướng công đọc sách, sau này Kính Thiên cũng có thể quen với giọng nói của cha thằng bé. Ta chăm sóc thằng bé cũng không cần khổ cực như vậy.”
Viên thị cũng đặt cháu trai vào trong xe bập bênh, bởi vì xe bập bênh rộng rãi, ít nhất cũng có thể ngủ tới khi một tuổi, cho nên hai đứa nhóc nằm bên trong cũng còn rộng rãi. Viên thị thấy Dư Dung chăm sóc con trai trắng nõn, lại hỏi: “Thằng bé nhà ngươi có ho khan không?”
“Không. Ba người chúng ta cùng nhau chăm sóc, nếu sinh bệnh thì phải biết. Nửa đêm ta đều phải dậy đắp chăn cho thằng bé. Trước đây tướng công ngủ như chết, bây giờ cũng bị ta gọi dậy đổ phân đổ nước tiểu, nuôi con cũng không quá cực nhọc.” Thực ra cũng chẳng có gì là có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm, chỉ cần dụng tâm chắc chắn sẽ chăm sóc con thật tốt.
Ngô Tương thấy Viên thị đi vào thì nhanh chóng ra ngoài. Hắn với phụ nhân trung niên không có gì dễ nói, cũng không thích nghe cái gì mà “kinh nghiệm làm mẹ”.
“Đứa bé cũng bú sữa của con sao, không mời nhũ mẫu à?” Lúc trước cháu nội của Viên thị bị nhiễm phong hàn, thiếu chút nữa không qua khỏi, thấy con trai của Dư Dung khỏe mạnh thì thấy khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play