Quan thượng thư đương triều Liễu Phùng ư? Liễu Thi ghi nhớ cái tên này trong đầu, những cũng không mấy để tâm, chỉ thấy hơi trùng hợp vì người ấy cũng họ Liễu như mình, chắc là có duyên đi. Cô chắp tay đáp lễ quan Trịnh:
– Cảm tạ ngài đã nhắc nhở, mai tôi đi sớm, xin cáo biệt ngài từ đây, ngài và bà lớn hãy giữ gìn sức khỏe.
Chỉ trải qua mấy ngày, quan Trịnh thật lòng yêu mến tấm lòng lương thiện, tốt bụng của Liễu Thi, ông nói thêm:
– Về gỗ bạch đàn cổ xưa, mấy ngày nữa tôi sẽ sai lính hộ tống tới tận nhà họ Hồ, cô cứ yên tâm về trước, cầm theo đồ vật quý dễ mang vạ vào thân.
Liễu Thi hiểu được đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội, biết rằng quan Trịnh muốn tốt cho mình, gỗ bạch đàn cổ xưa chắc chắn là vật rất quý, đem theo bên mình ắt rước vạ vào thân.
Không lâu sau đó, Liễu Thi được nghe tin về một vị quan họ Trịnh có tấm lòng bồ tát, cáo quan về ở ẩn, dùng hết gia sản của mình làm việc thiện cứu dân khỏi nạn hạn hán thiếu thốn lương thực, hàng ngày đều cùng vợ nấu cháo, phân phát cho những người dân đói nghèo.
Rời đi nhà họ Trịnh Liễu Thi nửa vui nửa buồn. Vui vì có thể giúp được phần nào nhà họ Trịnh, buồn vì không trị được tận gốc, bà Trịnh vẫn phải giảm tuổi thọ. Cậu cả trông thấy vậy liền an ủi cô:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT