Ôn Nam Khê nhẹ nhàng giải thích: “Là tìm thấy ở rừng cây cổ thụ.”

Sắc mặt Tô Mộc Dao khẽ động, hỏi: “Vậy ăn xong, ngươi có thể cùng ta đi một chuyến không?”

Đôi mắt Ôn Nam Khê ôn nhuận như tranh vẽ ánh lên, nhẹ nhàng nói:

“Được.”

Đây là lần đầu tiên nàng muốn vào rừng, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

Tô Mộc Dao thấy Ôn Nam Khê không động đũa, liền giục: “Mau ăn đi, còn nóng đó. Ta ăn không hết nhiều thế này, không ăn sẽ lãng phí.”

“Tiện thể giúp ta nếm thử tài nấu ăn của ta nhé.”

Ôn Nam Khê vẫn không nhúc nhích.

Tô Mộc Dao chợt nhớ ra hôm qua chính nàng đã bỏ thuốc vào đồ ăn của Tiêu Tịch Hàn, muốn nhân cơ hội đó để hai người phát sinh quan hệ.

Chẳng trách giờ Ôn Nam Khê không dám ăn đồ nàng đưa.

Khóe miệng nàng cứng đờ giật giật, nói: “Cái đó, ngươi yên tâm, bây giờ ta chẳng có bất kỳ ý đồ gì với các ngươi đâu, đồ ăn không có hạ thuốc.”

Nghe xong những lời này, Ôn Nam Khê mở miệng nói: “Được!”

Vốn dĩ Ôn Nam Khê nghĩ rằng tất cả đồ ăn này đều phải để lại cho Tô Mộc Dao ăn. Trước đây, khi đồ ăn không đủ, họ đều phải nhường Tô Mộc Dao ăn no trước, chỉ khi có đồ ăn thừa thì họ mới được ăn.

Khi Ôn Nam Khê duyên dáng cầm lấy muỗng, nếm một ngụm canh, sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Ôn Nam Khê, Tô Mộc Dao hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Trong đôi mắt trong suốt và ôn hòa của Ôn Nam Khê ánh lên những tia sáng dịu nhẹ, khí chất quanh người hắn cũng trở nên mềm mại, thêm một chút vẻ tiêu sái đẹp đẽ.

Hắn nhẹ giọng nói: “Rất ngon!”

Tô Mộc Dao nở một nụ cười tươi tắn: “Vậy ngươi cứ uống hết đi, chờ khi nào tìm được nhiều đồ ăn trong rừng, chúng ta sẽ lại làm món ngon.”

Hiện giờ, trong số năm thú phu bên cạnh nàng, có hai người nói là đi săn bắn để đổi thức ăn nhưng lại thường xuyên biến mất. Chỉ có ba người thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng.

Trong số ba người này, chỉ Ôn Nam Khê có thái độ tốt hơn với nàng, không bài xích việc nàng đến gần. Đương nhiên, hai người cũng không có bất kỳ quan hệ thân mật nào. Cùng lắm là khi nàng sắp xếp việc gì, thì hắn sẽ giúp làm.

Vì vậy, khi nàng cần đi vào rừng núi và cần người bảo vệ, nàng chỉ có thể gọi Ôn Nam Khê.

Nàng hiểu sâu một đạo lý “muốn ngựa chạy, phải cho ngựa ăn no!”

Ôn Nam Khê nhìn nụ cười trên mặt Tô Mộc Dao, đối diện với đôi mắt trong veo của nàng. Lông mi hắn khẽ rung, do dự một chút rồi bổ sung: “Ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”

Tô Mộc Dao biết rằng văn hóa ẩm thực ở thú thế còn lạc hậu, mọi người ít phân biệt được các loại thực phẩm. Có những thứ dù ở ngay trước mặt, họ cũng không biết.

Nàng vừa hay muốn lên núi tìm kiếm thêm.

Thú thế có một lợi thế: môi trường và khí hậu đều không bị ô nhiễm, rừng rậm nguyên sinh rộng lớn, vật tư đầy đủ.

Đối với người khác, nơi đây với khí hậu giá lạnh là nơi lưu đày khắc nghiệt. Nhưng đối với nàng, đây chính là nơi có vật tư phong phú nhất.

“Nếu ngươi thích ăn, chỉ cần tìm được nguyên liệu, ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi ăn.”

Mặc dù ba tháng sau khi thực lực hồi phục, nàng có thể giải trừ quan hệ với họ, nhưng cũng không thể để họ ghét nàng đến vậy. Tránh việc sau khi giải trừ quan hệ, người đầu tiên họ muốn giết lại là nàng.

Nghe những lời này, sắc mặt Ôn Nam Khê thay đổi, “Thê chủ không cần vất vả như thế.”

Tô Mộc Dao nghe hắn nói liền biết, dù nàng làm gì, họ cũng chưa chắc tin, thậm chí còn nghĩ nàng đang giấu diếm chiêu trò gì đó.

Tô Mộc Dao không giải thích nhiều, dù sao thời gian dài họ tự nhiên sẽ hiểu, lâu ngày mới thấy lòng người mà!

Sau khi ăn sáng xong, Ôn Nam Khê thu dọn bàn ghế và bát đũa. Dù làm những việc này, mỗi cử chỉ và hành động của hắn đều toát lên vẻ tự tại ưu nhã.

Ra khỏi cửa, Ôn Nam Khê hóa ra bản thể thân rắn, “Mời thê chủ lên!”

Tô Mộc Dao biết Ôn Nam Khê muốn chở nàng vào rừng núi.

Nàng trực tiếp ngồi lên thân rắn của Ôn Nam Khê, Ôn Nam Khê liền đưa nàng đi về phía rừng rậm.

Khi đi qua bộ lạc, nàng thấy rất nhiều hang đá và nhà đá. Có mấy giống cái ngồi ngoài cửa sưởi nắng trò chuyện, trông rất lười biếng. Phần lớn giống đực đã đi vào rừng săn bắn.

Mọi người khi nhìn thấy Tô Mộc Dao đều lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Không phải chứ? Tô Mộc Dao lại ra ngoài?”

“Không phải nàng ta ghét nhất thú rắn à, chưa bao giờ cho thú phu của nàng biến thành bản thể cả.”

“Không biết nữa, ta nghe nói hôm qua thú phu rắn của nàng ta suýt chết, là nàng ta dùng dị năng cứu sống đó.”

“Thật hay giả vậy? Sao giống cái có thể sở hữu dị năng, trừ khi có năng lực của vu y, nhưng vu y đều là giống đực mà.”

“Vết thương của Ôn Nam Khê hôm qua ai cũng thấy, ngay cả vu y cũng bó tay…”

Đông đảo giống cái nhìn Tô Mộc Dao ngồi trên thân rắn đều vô cùng kinh ngạc, tụ lại bàn tán. Tô Mộc Dao nghe mọi người thảo luận nhưng không để tâm.

Ra khỏi bộ lạc, Ôn Nam Khê liền tăng tốc độ, thân rắn trực tiếp nhảy vọt lên như thể đang bay lượn trên không.

Tô Mộc Dao chỉ có thể ôm chặt lấy Ôn Nam Khê.

Nàng cảm nhận được khoảnh khắc ôm lấy hắn, thân rắn của hắn cứng đờ lại. Ôn Nam Khê suýt chút nữa đã rơi xuống từ giữa không trung.

Hắn tăng tốc độ nhanh hơn, khi đến chỗ có những quả hồng, hắn nhanh chóng đặt Tô Mộc Dao xuống, sau đó hóa thành hình người.

Vẫn giữ vẻ ôn nhuận và thanh nhã như cũ, chỉ là vành tai của hắn lúc này hơi ửng hồng.

“Đây là những quả hồng đó.”

Tô Mộc Dao nhìn thấy rất nhiều cà chua, mắt nàng sáng lên. Chỉ là hiện tại không có dụng cụ, căn bản không thể chứa được nhiều quả hồng như vậy.

Nàng từng có không gian riêng ở mạt thế, nhưng hiện tại nàng không cảm nhận được nó. Nàng không rõ liệu nó có biến mất do việc xuyên không, hay cần một thời gian và cơ hội riêng mới có thể thức tỉnh.

Nàng chỉ có thể tìm kiếm xung quanh một ít dây mây rồi nói: “Ôn Nam Khê, ngươi có thể giúp ta lấy một ít dây mây không?”

“Được!”

Ôn Nam Khê mang một ít dây mây đến cho Tô Mộc Dao.

Tô Mộc Dao liền ngồi xuống bắt đầu bện sọt và rổ. Tay nàng rất khéo, tốc độ bện rất nhanh. Trước khi mạt thế đến, đó là thời đại công nghệ khoa học. Khi còn nhỏ, nàng lớn lên ở nông thôn, được ông bà ngoại dạy bện những thứ này và cũng học được rất nhiều kỹ năng phi thường.

Ôn Nam Khê nhìn động tác của Tô Mộc Dao, đôi mắt tựa tranh vẽ của hắn dường như có ánh trăng gợn sóng, non sông tươi đẹp.

Ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Hắn ôn tồn hỏi: “Thê chủ đang bện đồ vật này sao?”

(*) bện: kết nhiều sợi nhỏ làm cho xoắn chặt vào nhau thành sợi to hoặc thành đồ dùng

“Ừm, bện sọt và rổ để đựng những quả hồng này.”

“Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì có thể đi dạo xung quanh một chút.”

“Nhưng nếu ta gặp nguy hiểm, có lẽ sẽ phải gọi ngươi đến bảo vệ ta.”

Ý ngoài lời là hắn đừng đi quá xa, để khi nàng gọi một tiếng, hắn có thể kịp thời đến nơi.

Ôn Nam Khê gật đầu. Trong nhà không có thức ăn, hắn sẽ đi xem xung quanh, hẳn có thể săn được một ít dã thú làm đồ ăn.

Sau khi Ôn Nam Khê rời đi, Tô Mộc Dao liền hái cà chua và cho vào sọt rổ.

Đang bận rộn, Tô Mộc Dao đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở nguy hiểm. Nàng quay đầu lại, liền thấy một con dã thú khổng lồ với thân hình to lớn, toàn thân đầy gai nhọn.

Nó lao thẳng đến tấn công Tô Mộc Dao.

Tô Mộc Dao hô to một tiếng: “Ôn Nam Khê!”

Đồng thời, Tô Mộc Dao nhảy lên, nhanh chóng trèo lên cây gần đó.

Khi Ôn Nam Khê đến nơi, nhìn thấy động tác của Tô Mộc Dao, đôi mắt như tranh vẽ của hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ Tô Mộc Dao chưa bao giờ biết leo cây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play