Lão Trương dù gì cũng đã dạy hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên ông bị hai đứa nhóc này chọc tức đến mức muốn gọi 110.
Ông dẫn Phương Du và Trì Hoài ra khỏi phòng giáo dục, trừng mắt nhìn hai người mắng: “Sao thế? Sáng nay đánh nhau trước mặt hiệu trưởng chưa đủ sướng, các cậu còn muốn đánh thêm trận nữa trước mặt chủ nhiệm giáo dục à? Giờ thì hay rồi, lãnh đạo nhà trường các cậu đều gom đủ rồi, đi đi, triệu hồi thần long cho tôi xem hai mắt.”
“Thưa thầy, lần này em và Phương Du không đánh nhau, chúng em là liên thủ chống lại kẻ địch bên ngoài ạ.” Trì Hoài nói.
“Đánh nhau còn vinh quang lắm à?” Ông Trương mặt mày đen sạm, ông quay đầu nhìn vết thương ở khóe miệng Phương Du, “Đồng lòng đối ngoại bị thương vinh quang nhỉ, hay là tôi xin cho các cậu cái giải No-bel Hòa Bình?”
“...” Phương Du cúi đầu, mím môi không nói gì.
“Hòa Bình không được đâu thầy, hay là thầy xin cho hai đứa em cái huy hiệu anh hùng cứu bạn học đi ạ?” Trì Hoài nói.
“Cút đi phòng y tế bôi thuốc, chỉ giỏi nói nhiều!” Ông Trương tức đến bật cười, ông giơ tay chỉ về phía tây dãy Truy Nguyên, bảo hai người bọn họ nhanh nhẹn cút đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT