Thấy Trọng Tát im lặng không nói, khóe miệng Lục Chiêu Cẩn khẽ nhếch: “Hoặc là danh lợi, hoặc là bị ép buộc.”
“Ngươi là Đại Tế tư của Bắc Địch, chắc không thiếu danh lợi, xem ra là bị ép buộc rồi? Sao vậy, có phải người quan trọng nào đó của ngươi đang bị Tam Vương tử bắt giữ? Hay là có nhược điểm gì bị hắn nắm được?”
Trong đôi mắt cúi gằm của Trọng Tát lóe lên một tia hoảng sợ, thoáng qua rồi lại bị đè nén xuống. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chiêu Cẩn: “Hôm nay người đó là người của các ngươi?”
Lục Chiêu Cẩn nhận lấy một xấp ngân phiếu từ tay Mặc Ngữ, rồi mở ra đưa về phía Trọng Tát. Học theo dáng vẻ thường ngày của Tạ Tiểu An, nghiêng đầu nhìn Trọng Tát: “Ngươi nói cái này à?”
Mặc Ngữ nhìn thấy bộ dạng của chủ tử nhà mình, khóe miệng giật giật. An di nương làm động tác này thì lanh lợi, còn trong tình cảnh này, chủ tử nhà mình làm động tác này lại làm người ta vô cùng tức giận. Không thấy Trọng Tát đó đã tức giận đến mức run rẩy rồi sao?
Trọng Tát căm hận nhìn Lục Chiêu Cẩn: “Người Trung Nguyên các ngươi thật đê tiện!”
Lục Chiêu Cẩn: “Không dám nhận, chẳng qua chỉ là quen dùng đầu óc thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT