Cốc Hướng Diễm chớp chớp mắt, đưa tay vẫy nhẹ trước mặt Tạ thị: “Thím?”
Ngón tay trắng mịn như bạch ngọc lướt qua trước mắt, khiến Tạ thị vô thức nhìn theo, rồi như sực tỉnh, ngượng ngùng cười cười. Hôm qua trời đã nhá nhem tối, lại thấy hắn bị người khác bế vào, bà còn tưởng là một thiếu niên bình thường, không ngờ hôm nay nhìn rõ, hóa ra đẹp đến chói mắt.
Nghe hắn nhắc tới cái hồ trong núi, sắc mặt bà lập tức biến đổi, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Công tử à, sau núi không vào được đâu. Mấy năm nay trong đó có mãnh thú cư trú, trước giờ đã cắn chết không ít người trong thôn rồi đấy.”
Vừa nói, bà vừa lau tay sạch sẽ, bê chồng chén đĩa vừa rửa xong lên, thở dài đầy oán trách: “Trước kia còn có thể vào núi săn bắn, thỉnh thoảng còn được bữa thịt ngon. Giờ thì sống qua ngày càng khó, thợ săn cũng bị thú dữ giết sạch, ai còn dám bén mảng tới đó nữa đâu.”
Lúc này Ôn Trúc từ trong nhà bước ra, mặc trường bào gấm xanh lam, tóc đen búi gọn bằng ngọc trâm, dung mạo lạnh nhạt mà khí độ ngút trời.
Tạ thị lại một lần nữa nhìn đến ngẩn ngơ. Trên đời sao lại có người đẹp đến vậy? So với công tử nhà quan lớn trên huyện còn đẹp hơn nhiều!
Trương thị vừa từ hậu viện về, tay ôm bó rau dại, nhìn thấy hai người với dung nhan tuyệt thế đứng đó thì mặt lập tức đỏ bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT