Tiếng gọi “Vương quân” kia khiến hai người bên trong tim đều đập mạnh một nhịp. Ánh mắt Cảnh Nam Châu ánh lên nét cười, xoay người ngồi xuống ghế, ánh nhìn dừng lại trên tấm rèm mỏng, như thể xuyên qua được lớp vải, nhìn rõ người đang nằm trên giường.
Cơ Diệp Trần dựa vào việc Cảnh Nam Châu không thể nhìn thấy mình, bèn cười càn rỡ không tiếng động, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Một lát sau, hắn đưa tay xoa mặt, khôi phục vẻ mặt bình thường, cố ý hạ thấp giọng nói: “Bổn quân... Bổn điện hạ không có tiền, còn phải dành dụm làm của hồi môn. Ngươi quản làm gì Vương gia có muốn hay không.”
Chữ “quân” kia vừa thốt ra còn mang theo chút hơi thở yêu kiều, nhưng lập tức sửa lại. Gương mặt cũng nhuốm đỏ, ánh mắt lúng túng len lén liếc bóng người đang ngồi sau tấm rèm.
Thương Củng không chú ý đến điểm ấy, nhưng Cảnh Nam Châu lại nghe rõ ràng. Y khẽ nhướng mày, khóe môi cong cong.
Thương Củng âm thầm rủa trong lòng: người sáng suốt đều biết Vương gia coi Cơ Diệp Trần như trân bảo trong lòng, bao nhiêu của cải đều dâng đến tận tay hắn, sao có thể nói là không có tiền được.
“Vương quân, tiền của Vương gia chẳng phải cũng là tiền của ngài sao. Ngài xem...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT