Không biết đã qua bao lâu, Cảnh Nam Châu có phần mơ màng, sắp sửa thiếp đi, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, giọng của Thương Củng trầm thấp truyền vào.

“Vương gia, Ngũ hoàng tử đã hồi cung, hoàng thượng đã truyền hắn đến Ngự Thư Phòng.”

Cảnh Nam Châu vẫn nhắm mắt, khẽ hỏi: “Biết là để bàn chuyện gì không?”

Thương Củng đứng ngoài cửa, thấp giọng thuật lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện trong Ngự Thư Phòng, không bỏ sót một chữ.

Cảnh Nam Châu hơi mở mắt, ánh mắt rũ xuống nhìn mặt nước lặng: “Thích nam tử sao? Quả là thông minh, chỉ không biết là thật lòng thích, hay chỉ đang ứng phó với hoàng thượng.”

“Vương gia, Ngũ hoàng tử không chọn phe Thái tử hay Đại hoàng tử. Vậy thì chúng ta…”

“Chờ một chút.”

Giọng nói mát lạnh từ trong phòng vang lên, hơi nước trong phòng cũng theo đó mà lay động, sương mù mỏng manh khẽ cuộn. Dưới hàng mi dài cong vút, bóng mi rủ nhẹ trên gương mặt.

Thương Củng đợi ngoài cửa một lúc, thấy Vương gia không lên tiếng nữa, liền yên lặng lui xuống.

Không biết đã qua bao lâu, vành tai Cảnh Nam Châu khẽ động, nghe thấy bên cửa sổ truyền đến tiếng động lách cách, lác đác. Nhưng Thương Củng thì không hề có bất kỳ động tĩnh cảnh giác nào.

Đôi mắt khẽ nheo lại, Cảnh Nam Châu vung tay, kéo theo một vệt nước. Dưới nội lực bao phủ, dòng nước bỗng trở nên sắc bén.

Đúng lúc ấy, cửa sổ từ bên ngoài mở ra, một thân ảnh áo hồng nhạt phóng vào. Mới vừa chạm đất đã bị một dòng nước hắt thẳng xuống đầu.

Động tác của Cốc Hướng Diễm khựng lại, đứng yên tại chỗ, im lặng một lúc lâu mới khẽ nhếch môi. Nước từ trong miệng chảy ra, dáng vẻ thoạt nhìn không mấy khôn ngoan.

“Nam Châu, ngươi đúng thật là nhiệt tình. Màn chào đón này thật độc đáo đấy.”

Ngay lúc nước ào tới, Cảnh Nam Châu “ùm” một tiếng bước ra khỏi làn nước, thuận tay mặc áo trong rồi cài lại khóa áo.

Ngẩng mắt nhìn sang, y có chút kinh ngạc, biết người có thể vào đến sân này nhất định là quen biết, nhưng lại không ngờ là hắn. Y hơi nhíu mi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Cốc Hướng Diễm không đáp, chỉ nhìn y chằm chằm. Chiếc áo trong trắng tinh dính sát vào người, xương quai xanh lộ rõ, vài giọt nước nhỏ trượt qua, ẩn mình dưới lớp vải. Tóc ướt rối bời, gò má bị hơi nước xông lên ửng hồng.

Hắn lẩm bẩm, mang theo vẻ thất vọng: “Mặc nhanh vậy? Ta còn chưa kịp nhìn gì cả.”

Cảnh Nam Châu nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống. Thấy ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người mình không dời đi, ngón tay thon dài của y khẽ động, mò ra vài cây ngân châm từ giá treo y phục.

Niết chặt một chiếc giữa ngón tay, giọng cảnh cáo: “Muốn bỏ luôn đôi mắt kia à?”

Cốc Hướng Diễm nhìn ánh sáng lạnh lóe lên trên kim châm, thân mình run rẩy, bĩu môi không vui, rồi nhàn nhạt thu ánh mắt lại, xoay người ngồi lên ghế bên cạnh.

Một chân đặt trên mặt đất, chân còn lại gác lên dưới thanh ghế, khuỷu tay tì lên đầu gối. Y phục hồng nhạt mở tung, cơ thể ướt sũng dính sát vào da thịt, đường nét cơ bắp lộ rõ.

Làn da hắn trắng như sứ, mắt hồ ly khẽ cong lên, giữa trán điểm một đóa hoa sen đỏ thắm, cả người toát ra vẻ mị hoặc đến cực điểm.

“Lão gia bắt cưới, ta trốn ra.”

Cảnh Nam Châu lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Chỗ ta không giữ người rỗi hơi.”

“Ngươi thật tàn nhẫn, qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!” Cốc Hướng Diễm run rẩy chỉ tay trách móc, trông cứ như bộ dạng kẻ si tình bị vứt bỏ.

“Ngươi đã quên khi trước là ai cứu ngươi, ngày đêm chăm sóc không rời, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”

Thấy ánh mắt Cảnh Nam Châu lạnh lẽo nhìn sang, con ngươi đen trầm như vực sâu, hắn lập tức im bặt.

Không còn đùa giỡn nữa, hắn thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói: “Ta thật sự là đào hôn, cũng thật sự đến thăm ngươi. Năm năm rồi, độc trong cơ thể ngươi e là không còn áp chế nổi. Ta mang theo thuốc giải do lão nhân mới nghiên cứu chế ra, không biết hiệu quả thế nào, nên đến đây xem thử. Tiện thể xem tay ngươi khôi phục đến đâu.”

Cảnh Nam Châu thu ngân châm lại, nhặt áo khoác lên mặc vào, thong thả đi đến ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên tay vịn ghế.

Cốc Hướng Diễm cúi đầu, cầm lấy cổ tay y, bắt mạch cẩn thận, sau đó nâng tay y lên xem xét kỹ, hồi lâu mới thở dài: “Khôi phục như cũ rồi, chỉ là không thể cầm đao được nữa.”

Đây là kết quả đã được dự liệu, Cảnh Nam Châu không hề thất vọng, chỉ thản nhiên nói: “Không cần để tâm, thế này là đủ. Mạng còn, nội lực còn, thế là đủ.”

Cốc Hướng Diễm nhìn y thật lâu, quả thật, người còn sống, chỉ là đã phải trả một cái giá không nhỏ.

Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường. Chẳng qua là buộc người phải biết buông và giữ mà thôi.

Đêm dài rồi cũng sẽ qua, ban ngày luôn đúng hẹn mà đến.

Khi ánh nắng sớm mai xuyên qua khe cửa chiếu vào trong phòng, bóng tối dần bị ánh sáng xua tan.

Cơ Diệp Trần chậm rãi mở mắt, tròng mắt đảo một vòng, nhìn trân trân lên nóc nhà hồi lâu. Một lúc sau, mới dần nhận ra.

Hắn đã trọng sinh.

Xương Ninh nhẹ nhàng đứng ngoài điện, liếc nhìn sắc trời, cũng không vội gõ cửa. Không nghe thấy động tĩnh bên trong, hắn đứng cạnh cửa, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài đã tỉnh chưa?”

Cơ Diệp Trần quay đầu nhìn về phía cửa, đáp khẽ một tiếng: “Ừm.”

Xương Ninh đẩy cửa bước vào, thấy người vẫn còn nằm trên giường, liền quan tâm hỏi: “Điện hạ vẫn còn mệt sao? Hoàng thượng đã đặc cách miễn ngài thượng triều. Trời còn sớm, hay là ngài ngủ thêm một chút?”

“Không cần.”

Cơ Diệp Trần ngồi dậy, hôm nay hắn muốn đi gặp mẫu phi và hoàng tỷ, nên trong lòng có phần nôn nóng.

Xương Ninh cũng không nói nhiều, động tác nhanh nhẹn hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục. Trong lúc mặc y phục, còn không quên hỏi: “Điện hạ muốn dùng điểm tâm trước, hay là đến Hoa Dao Cung cùng nương nương và công chúa dùng chung?”

Cơ Diệp Trần đưa tay sờ nhẹ gương mặt mình. Đại khái mẫu phi không muốn nhìn thấy gương mặt quá giống hoàng thượng này. Ngồi ăn cùng bàn, chỉ sợ bà cũng nuốt không trôi.

“Ăn ở đây đi.”

Xương Ninh vâng dạ, nhanh chóng làm xong mọi việc rồi lui ra ngoài. Một lát sau, hắn mang khay thức ăn trở lại.

Hắn cẩn thận bày điểm tâm lên bàn. Mỗi món không nhiều, nhưng đủ loại, phong phú và tinh xảo.

Cơ Diệp Trần nhìn từng món ăn được bày biện đẹp đẽ, đưa tay cầm một miếng bánh hạt dẻ, lòng có chút bâng khuâng. Bánh hạt dẻ này là món hắn yêu thích nhất thời thơ ấu.

Năm đó vào Trung Thu, hắn đi thỉnh an hoàng hậu, được ban thưởng một mâm bánh. Hắn luyến tiếc không nỡ ăn, ôm cả mâm vào lòng, muốn mang về cho mẫu phi và hoàng tỷ cùng nếm thử. Còn bản thân thì chỉ liếm mấy vụn bánh dính trên tay.

Mùi vị khi đó ngọt ngào thơm lừng, suốt dọc đường che chở cẩn thận, chỉ sợ bị va vỡ.

Thế nhưng khi đi tới cửa điện, hắn lại chạm mặt Nhị hoàng tử, cũng chính là Thái tử hiện giờ. Thấy túi trong lòng hắn, lại thấy hắn dùng tay che chở, Nhị hoàng tử liền nghi ngờ hắn trộm đồ, ép người soát người hắn. 

Khi đó các hoàng tử, công chúa, cung nữ và thái giám đều có mặt. Hắn còn đang nâng niu điểm tâm, người khác đã coi thường hắn, chẳng ai lên tiếng bênh vực. Tất cả đều chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn, không một ai can ngăn.

Vài tên nô tài xông lên kéo hắn lại, lục soát rồi lôi cả mâm điểm tâm ra, tiện tay ném xuống đất. Hắn liều mạng che chở, cuối cùng chỉ còn giữ được hai chiếc lành lặn, sạch sẽ.

Không tìm thấy thứ gì bất thường, Nhị hoàng tử có phần thất vọng. Nhưng khi thấy hắn ôm mấy miếng điểm tâm, liền tiến lên, hất tay hắn ra rồi giẫm nát ngay tại chỗ.

“Một mâm bánh vớ vẩn mà thôi, lại tưởng cất giấu bảo vật gì quý giá lắm.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play