Lục Hành Viễn vừa nghe xong, đáy mắt thoáng hiện một tia u ám, khẽ cụp mắt xuống rồi nói: “Đa tạ điện hạ. Điện hạ vì nước vì dân, ôm lòng thiên hạ, nhưng thần không dám để người khó xử. Thần sẽ tự mình xuất tiền, mua sắm thêm một ít vậy.”
Thái tử hơi do dự, khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ lời này cũng chẳng có gì sai, lại còn được khen khiến tâm trạng có phần lâng lâng, bèn gật đầu đồng ý, còn rộng rãi nói: “Tướng quân cứ tùy ý. Đông Cung cũng có vài con ngựa tốt, tướng quân cứ đến đó mà chọn.”
Trong lòng Lục Hành Viễn thầm cười lạnh, quả nhiên giống như A Diệp nói, chỉ cần biết khen là được. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp tới, sắc mặt ông càng trở nên lạnh lẽo. Sau khi lui triều, ông lập tức đến Đông Cung.
Thái tử không ngờ ông lại lập tức đi thật, nhưng lời đã nói ra rồi, giờ cũng không tiện ngăn cản, đành phải phái người dẫn Lục Hành Viễn đến trại nuôi ngựa của Đông Cung.
Tiểu thái giám bị ánh mắt lạnh lùng của Thái tử cảnh cáo, lại càng thêm cẩn trọng dè dặt, khom người nói: “Mời tướng quân.”
Lục Hành Viễn khách sáo cảm tạ Thái tử, rồi đi theo tiểu thái giám vào trại ngựa.
Trại nuôi ngựa không quá lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, chỉ tính riêng chuồng ngựa đã có đến mấy chục con. Lục Hành Viễn liếc mắt một cái liền trông thấy một con ngựa lông màu mận chín, thân hình cân đối, đứng thẳng kiêu hãnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT