Trong điện, không khí lặng ngắt, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, rọi xuống nền đất, nhưng đại điện vẫn u ám lạnh lẽo như cũ, dường như ánh sáng ấm áp đến mấy cũng chẳng thể xua tan được bầu không khí ấy.
Chắc cũng vì người đang ngồi trong điện.
Thu Nguyệt phá vỡ sự yên lặng, nở nụ cười dịu dàng: “Điện hạ nói chí phải. Hôm nay nô tỳ cũng đến Nhã Phong Điện, tiếc là Tam công chúa đã rời cung.”
Cơ Diệp Trần nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt đầy giễu cợt, chuyện đã qua bao nhiêu ngày, hôm nay mới nhớ đến xin lỗi?
Thu Nguyệt bị ánh mắt ấy nhìn đến lòng bất an, đành tránh đi, rồi vẫn tiếp tục nói: “Điện hạ và công chúa là huynh muội ruột thịt, tạ lỗi với công chúa thì cũng như tạ lỗi với điện hạ. Nghe nói điện hạ võ công cao cường, hoàng hậu nương nương mới đây vừa có được một thanh kiếm quý, liền muốn tặng lại cho điện hạ.”
Cơ Diệp Trần cười lạnh trong lòng: “Không cần. Ta rất ít dùng kiếm. Người sống trên lưng ngựa như ta, đều dùng thương.”
Thu Nguyệt bị cắt ngang cũng không giận, vẫn dịu dàng như cũ, trên mặt là nụ cười nhẹ: “Điện hạ chớ trách. Thu Nguyệt thật sự không am hiểu mấy chuyện ấy. Nếu điện hạ không dùng kiếm thì cũng thật đáng tiếc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play