Đỗ đại phu quay đầu, hơi nhướng mày nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo ánh nhìn soi xét, như thể lần đầu tiên gặp Cơ Diệp Trần vậy. Nhìn một lúc, ông chợt cụp mắt xuống, thần sắc lộ ra chút không thể diễn tả thành lời, giống như là ghét bỏ.
Tay Cơ Diệp Trần đang bưng cháo khựng lại một chút, ánh mắt sắc như dao lướt qua, nhìn thẳng vào ông, như muốn xẻo ông một miếng.
Đỗ đại phu lại ra vẻ như không có chuyện gì, quay đầu đi chỗ khác, làm như không hề thấy sự tồn tại của Cơ Diệp Trần, tiếp tục trò chuyện với Cảnh Nam Châu như trước: “Vương gia định sắp xếp thế nào?”
Cảnh Nam Châu vẫn luôn trầm ngâm, mày hơi nhíu, không để ý đến màn giao phong âm thầm giữa hai người. Đầu ngón tay khẽ xoay, giọng nhàn nhạt: “Có lẽ phải làm phiền Đỗ lão đi một chuyến. Dịch chuột thì không đáng lo, chỉ sợ biến chứng thành dịch bệnh. Có ngài đi, ta cũng yên tâm hơn chút.”
Bị Cảnh Nam Châu làm ngơ, ban đầu Cơ Diệp Trần còn hơi buồn bực, nhưng khi nghe đến hai chữ “dịch chuột”, hắn lập tức hiểu là đang nói chuyện chính sự nên không quấy rầy nữa. Hắn đặt bát cháo lên bàn nhỏ, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nam Châu.
Nghe đến hai chữ dịch bệnh, sắc mặt Đỗ đại phu cũng sa sầm, trong lòng nôn nóng: “Vậy ta không chậm trễ nữa, lập tức lên đường.”
Từ đây đến Ngô Châu không quá xa, nhưng đường sá lại không dễ đi. Để mặc Đỗ đại phu đi một mình, Cảnh Nam Châu vẫn cảm thấy không yên tâm: “Để Thương Củng đi cùng ngài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT