Sau cơn tuyết lớn, thời tiết trở nên đặc biệt sáng sủa. Ánh mặt trời lười biếng giữa mùa đông xuyên qua tán cây thưa thớt, phản chiếu lên lớp tuyết dày đặc, tạo thành những vệt sáng loang lổ lấp lánh.
Lục Hành Viễn mặc một thân nhung phục, sải bước nhanh về phía sân của Cơ Diệp Trần. Tà áo quét qua lớp tuyết mịn trên mặt đất, cuộn lên từng mảng bay lả tả, rồi lại rơi xuống như cánh hoa tuyết nhẹ nhàng.
Đứng trước cửa phòng Cơ Diệp Trần, thấy cửa đóng kín mít, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ là giữa trưa, theo lý thì ông nhìn thấy bọn họ sẽ không phải vội vã rời đi.
Do dự một chút, ông khom người, nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cửa, “A Diệp, là ta.”
Cũng không phải vì lễ phép mà làm vậy, mà là sợ bản thân nhìn thấy điều không nên thấy, mắt ông... không chịu nổi.
Đợi một lúc lâu, không chỉ cửa không mở ra, mà trong phòng cũng không có lấy một chút động tĩnh. Lông mày nhíu lại, ông duỗi thẳng ngón tay, gõ mạnh hai cái nữa, lại gọi lớn: “A Diệp! Mở cửa!”
Nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play