Cảnh Nam Châu ngồi trong doanh trướng nhỏ hẹp, toàn thân vận bạch y không nhiễm một hạt bụi, mái tóc đen như mực xõa xuống lưng, đuôi tóc buộc bằng dải lụa cài hai hạt ngọc xanh biếc. Cả người thoạt nhìn ôn hòa, thanh thoát như thoát tục khỏi trần thế.
Khổng Phái có chút mất kiên nhẫn, thay đổi tư thế ngồi, nói: “Không biết Vương gia đã suy nghĩ thế nào?”
Cảnh Nam Châu không trả lời thẳng, chỉ vẫy tay, ra hiệu cho Thương Củng và Thương Minh lui xuống. Sau đó mới ngước mắt nhìn Khổng Phái, ngược lại hỏi: “Tướng quân còn có lợi thế gì để cùng bổn vương hợp tác?”
Thương Củng tuy không rời đi, nhưng cũng lặng lẽ lùi về phía sau Cảnh Nam Châu, đứng yên bất động, cúi đầu nhìn mũi giày, làm ra vẻ như bản thân không tồn tại.
Cảnh Nam Châu liếc nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì, coi như mặc kệ.
Thương Minh khom người lui ra khỏi trướng.
Trong tay áo, Khổng Phái siết chặt nắm đấm, mạch máu xanh nổi rõ, nghiến răng nói: “Vương gia hẳn cũng nghe nói chuyện Lục tướng quân đánh sứ thần rồi chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play