Biên quan vẫn không ngừng có tuyết rơi, từng lớp phủ trắng lên nhau, mà kinh đô lại chẳng thấy lấy một hạt tuyết, chỉ có lá vàng rụng đầy mặt đất, một mảnh sắc kim óng ánh.
Dẫm lên trên phát ra tiếng "soạt soạt" khô giòn.
Lúc Nam Tuyết Nhi bước vào, tay Tiêu Đồng Đồng đang cứng đờ cầm kim thêu hoa, trên bàn bày ra một khung thêu chưa hoàn tất, cùng vô số khăn tay đã từng được nàng thêu.
Cúi mắt nhìn một lát, Nam Tuyết Nhi thật sự nhịn không được, “phụt” một tiếng bật cười.
“Muội đang thêu mèo à?”
Tiêu Đồng Đồng nhéo nhéo cây kim trong tay, chọc chọc lên mặt vải, đáng thương nói, “Đây là uyên ương.”
Ngón tay Nam Tuyết Nhi hơi cứng lại, cái đám đen sì sì kia, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể nhìn ra hai con mắt? Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, Nam Tuyết Nhi còn đặc biệt cân nhắc đoán là mèo, kết quả lại là uyên ương?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play