Nữ tử nghe vậy, ánh mắt thoáng dại ra, hiện lên một tia dao động, tay khẽ gãi nhẹ vạt áo choàng, ngẩng mắt nhìn về phía Cơ Diệp Trần. Hắn khẽ cong môi, nụ cười ôn hòa mang theo ý trấn an.
Đôi mắt màu lam của hắn vẫn giữ vẻ ôn nhu nhưng xa cách, nhìn qua khiến người ta khó lòng đoán được tâm tư.
Vãn Kiều lập tức đỏ hoe mắt, nhịn không nổi bật khóc, môi cắn chặt, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống không ngừng.
Cơ Diệp Trần không vội vã thúc giục, tìm một cái ghế chỉ còn ba chân, trông vẫn còn có thể ngồi được, kéo lại đặt bên cạnh cô nương, rồi ngồi xuống, hai chân dài tùy tiện duỗi ra.
Trời càng lúc càng tối, gió ù ù thổi qua, xung quanh toàn là cảnh hoang tàn tiêu điều. Tiểu viện cũng tồi tàn không chịu nổi, cửa sổ mục nát kêu kẽo kẹt theo từng cơn gió lắc lư.
Tiếng khóc của nữ tử không dứt.
Lương Nguyệt và Thương Minh đứng bên cạnh Cơ Diệp Trần, nhìn tình cảnh này thế nào cũng thấy quỷ dị lạ thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play