Trong viện Nam phủ có một hồ nước nhỏ, cạnh hồ là một tiểu viện yên tĩnh, vốn là Tiên hoàng ban tặng cho Nam lão Thái phó bởi ông rất sợ nóng. Thế nhưng theo năm tháng, cơ thể già yếu dần, lại trở nên sợ lạnh, tiểu viện này sau đó được phân cho người cháu gái mà ông yêu thương nhất, Nam Tuyết Nhi.
Trên mặt hồ còn dựng một toà thuỷ tạ không lớn không nhỏ, tinh xảo tao nhã, vị trí lại rất khéo léo, vừa vặn có thể nhìn bao quát cả mặt hồ, lắng nghe tiếng nước róc rách chảy qua.
Nam Tuyết Nhi vận bộ xiêm y xanh nhạt, tựa người trên ghế nằm, tay cầm một quyển thi tập, chăm chú đọc say mê. Bên cạnh là bàn trà nhỏ đặt vài món trái cây, thị nữ đứng một bên yên lặng chờ lệnh.
Liên Kiều vòng qua hành lang, nhanh bước đi đến bên người Nam Tuyết Nhi, đưa dù và hộp thức ăn cho thị nữ phía sau, rồi từ tay một thị nữ khác nhận lấy chiếc chăn mỏng: “Tiểu thư, gió thu lạnh rồi, nên đắp thêm chút, kẻo nhiễm lạnh.”
Nam Tuyết Nhi nhẹ giọng đáp lại, cũng không từ chối. Liên Kiều là người do mẫu thân phái tới, ngày thường thường nhắc nhở nàng đủ điều, nhưng lâu dần cũng thành quen, dù sao cũng là vì nàng mà thôi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, vừa hay thấy cây dù trong tay nàng, Nam Tuyết Nhi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi cầm dù làm gì? Hôm nay trời đẹp, đâu có mưa đâu?”
Một trận gió thu lạnh thổi tới, mang theo hơi nước từ mặt hồ. Liên Kiều vội rót ly trà nóng đưa qua: “Dù này là đại công tử phủ Tướng quân gửi trả, nói đa tạ tiểu thư hôm qua đã cho mượn, còn đặc biệt mua bánh hoa đào của Đào Thịnh Phường làm lễ cảm tạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play