Cảnh Nam Châu nằm trên giường, sắc mặt lạnh đi trông thấy, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, xuyên qua bình phong nhìn ra ngoài, chậm rãi hỏi: “Sao lại thế này?”
Quản sự nghe được giọng Vương gia ôn tồn, nỗi kinh hãi trong lòng cũng dần dịu xuống, lấy lại bình tĩnh rồi cung kính trả lời: “Hôm nay không hiểu sao hai con sói bỗng trở nên cực kỳ kích động, luôn va đập vào lồng sắt. Nô tài sợ chúng va chạm gây thương tích, mới định xem thử một chút. Ai ngờ bọn chúng lại nhân cơ hội chạy thoát, nô tài không ngăn nổi.”
Hai con sói con vốn cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, cũng biết mình gây họa, giờ phút này đang nằm bẹp trên đất, đáng thương vô cùng, mắt tròn xoe rơm rớm nước như muốn lấy lòng.
Cơ Diệp Trần nhìn vào đôi mắt xanh lam nhạt kia, cùng biểu cảm uất ức đó, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc đến kỳ lạ.
Cảnh Nam Châu ấn Cơ Diệp Trần xuống, ra hiệu hắn ngồi dậy, bị đè mãi thật sự hơi khó thở.
Sau khi ngồi dậy, y lạnh giọng hỏi: “Thương Củng đâu?”
Quản sự trong lòng run lên, dè dặt nói: “Nô tài không rõ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play