Hạ Quảng Thắng cụp mắt nhìn đôi tay dính đầy máu, rồi nghiêng đầu liếc về những tàn binh bên cạnh. Suốt bốn ngày qua, từ một vạn người giờ chỉ còn lại hai ngàn.
Trên tường thành tan hoang đổ nát, đất đá nhuộm máu, đâu đâu cũng cắm đầy mũi tên. Tướng sĩ thì kẻ mất tay, người cụt chân, thi thể nằm la liệt. Hai ngày trước còn có người quét dọn, nhưng đến giờ, chẳng ai còn sức để làm gì.
Thành trì lân cận bị quân Tam Khâu bao vây như hổ rình mồi, không ai dám cử binh cứu viện, mà viện binh trong kinh cũng vẫn chưa thấy đâu.
Hạ Quảng Thắng xoay người nhìn tòa thành mà mình đã bảo vệ nửa đời người, đau đớn nhắm mắt, than một tiếng: “Cảnh nguyên soái, mạt tướng có lỗi với ngài.”
Lúc này, Tần phó tướng loạng choạng chạy đến: “Tướng quân! Bọn chúng đang đâm vào cổng thành!”
Một câu nói như dập tắt hết hy vọng, mắt ai nấy đều phủ một tầng tuyệt vọng. Có người không gắng gượng nổi nữa, ngồi bệt xuống, nước mắt lặng lẽ chảy dài.
Lại có người ánh mắt đã hóa lạnh lùng, vẫn cầm vũ khí đi giết địch: “Tới đi! Lão tử giết một lời đủ, giết hai còn có lời hai!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT