Cơ Diệp Trần nhìn y không có phản ứng, khẽ thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Nam Châu, ngươi thật sự rất thông minh. Dù cho có mất đi võ công, vẫn có thể giết người trong vô hình, dùng mưu kế không gì là không làm được, vững vàng ngồi trên miếu đường mà vẫn có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm. Không phải ai cũng có năng lực đó, người khác có hâm mộ cũng không với tới được.”
Cảnh Nam Châu chậm rãi mở mắt, các ngón tay đang đan vào nhau vô thức siết lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Cơ Diệp Trần nhìn y vẫn chưa có động tác, liền duỗi tay xoay người y lại, giọng chân thành: “Nam Châu, ta là muốn cùng ngươi sánh vai, nắm tay đồng hành. Ta muốn cùng ngươi sống quãng đời này. Hiện tại là ta đang đuổi theo bước chân của ngươi. Ta quá yếu, ta cần phải trưởng thành, ta cần phải có thế lực và quyền thế xứng đôi với ngươi.”
Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngươi có biết thiên hạ đánh giá ngươi như thế nào không? Văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa định càn khôn. Dù không thể rút kiếm thì đã sao? Ngươi vẫn là cường giả của thế gian này, vẫn là người khiến kẻ khác ngưỡng mộ đuổi theo.”
Thể xác và tinh thần Cảnh Nam Châu đều chấn động vì những lời ấy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Cơ Diệp Trần, dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến.
Từ sau khi bị thương, đây là lần đầu tiên y nghe được những lời như vậy. Mỗi ngày vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của người khác. Dù đi đến đâu cũng thấy những ánh nhìn thương hại và nuối tiếc lướt qua người mình.
Thậm chí còn có cả cười nhạo, mừng khi người gặp nạn, bỏ đá xuống giếng, những lời khó nghe gì y cũng từng nghe qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play