Dung Tu nhìn bóng dáng tức giận kia, cuối cùng không nhịn được bật cười, tiếng cười trầm thấp, vai và lồng ngực cũng khẽ rung theo.
Lục Tử Ngôn giận dữ xoay người lại, nhưng vừa nhìn thấy Dung Tu, trong khoảnh khắc ấy lại quên luôn cả cơn giận.
Dung Tu hôm nay mặc một bộ áo màu đen cổ tròn, cổ áo che kín mít, không để lộ ra chút da thịt nào. Bên hông dùng dây cùng tông màu buộc gọn, vừa khéo tôn lên vòng eo thon gọn.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, sáng ngời, khi cười lên sẽ khẽ cong, không còn là nụ cười khô khan như trước nữa, mà ẩn chứa nét ôn nhu linh động.
Lục Tử Ngôn nhìn đến ngẩn người.
Dung Tu bước chân nhẹ nhàng, đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại, khẽ nói: “Trướng doanh của ta, cũng chỉ có một mình ngươi từng ở lại.”
Lục Tử Ngôn hoàn hồn, đối mặt với gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt, giật mình lùi về sau hai bước, hàng mi run lên, sắc mặt ửng đỏ. Nghe Dung Tu nói thế, khóe môi hắn chậm rãi cong lên, trong lòng cũng ngập tràn một tia ngọt ngào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play