Người đời vẫn luôn đồn đại rằng bất cứ ai đến gần Đạm Đài Tẫn đều sẽ gặp bất hạnh. Kẻ thì kêu gào hắn là quái vật rồi tránh xa, người thì buông lời sỉ nhục, trách mắng, mong hắn chết đi nhiều như cá diếc mắc cạn.
Nhưng Niệm Xu lại khác. Đạm Đài Tẫn thấy Niệm Xu thật ngu ngốc, vì hắn mà chịu vạ lây lại chỉ biết ôm hắn khóc, ngốc đến nỗi không biết phải rời xa hắn thế nào.
Lần đầu tiên trong đời, Đạm Đài Tẫn cảm nhận được sự bất đắc dĩ. Hắn phủ tay áo lên chân trước, để Niệm Xu ghé vào đùi hắn, cách lớp áo mà đặt bàn tay mình lên người Niệm Xu.
"Còn sức không? Chỗ này cách căn phòng lúc trước ngươi ở không xa. Giờ không có ai, ngươi cứ theo hành lang mà về trước đi."
"Thế còn Tẫn...?" Niệm Xu cúi đầu, những giọt nước mắt chưa kịp khô làm ướt đầu ngón tay Đạm Đài Tẫn. Hắn vuốt ve những ngón tay dính ướt: "Ngươi nên lo cho mình trước đã." Tốt nhất là có thể học cách ích kỷ như ta.
Hắn dùng lực chấn Niệm Xu xuống đất, cúi đầu nhìn Niệm Xu gần như hòa vào sắc tuyết, cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt nói: "Đừng để ta nói lần thứ hai, đi đi."
Niệm Xu do dự một lát, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đạm Đài Tẫn, nàng đem toàn bộ yêu lực còn sót lại trong cơ thể truyền cho hắn. Nàng không muốn Đạm Đài Tẫn chết. Cảm giác vô lực dâng lên khắp tứ chi.
"Ngươi..." Đạm Đài Tẫn nhíu mày, lời chưa nói hết đã nuốt ngược vào cổ họng.
Niệm Xu không đợi Đạm Đài Tẫn nói hết, đã xoay người, loạng choạng chạy về phía hành lang.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT