Nghe lời Diệp Tịch Vụ nói, ánh mắt Đạm Đài Tẫn tối sầm lại, sát ý trong lòng nhất thời khó kìm nén. Con ngươi sắc bén như kiếm vừa tuốt vỏ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ sợ hãi ngã phịch xuống đất, lùi lại mấy bước, rồi đứng dậy lôi kéo Xuân Đào vội vã bỏ chạy.
Đạm Đài Tẫn quả thực cảm thấy hôm nay Diệp Tịch Vụ đã gặp tà. Diệp Tịch Vụ xưa nay vốn ác độc, ngang ngược, vậy mà cũng có lúc sợ hắn, còn lộ ra vẻ mặt đó, thật là buồn cười.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến Niệm Xu đang một mình trong phòng. Thỏ con của hắn chắc hẳn lại đang sợ hãi, có lẽ lại đang khóc thút thít.
Sắc trời dần tối, cái lạnh càng dày. Đôi đầu gối Đạm Đài Tẫn quỳ trên nền băng đã sớm mất đi tri giác. Hắn giơ tay lên, muốn dựa vào hơi thở để sưởi ấm, nhưng khí thở ra đều lạnh lẽo. Hắn run rẩy bần bật trong trời băng tuyết, đêm nay định trước lại là một đêm gian nan.
Niệm Xu ở trong căn phòng không người nửa ngày, đợi đến tối mịt vẫn không thấy Đạm Đài Tẫn trở về. Nàng không hiểu "tạm thời không trở lại" của Đạm Đài Tẫn là bao lâu.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào một khoảng không gian nhỏ hẹp. Trong phòng không người, cũng không có ai đến thắp đèn. Trời càng lúc càng tối, Niệm Xu có chút mờ mịt và sợ hãi. Nghĩ đến Đạm Đài Tẫn, mối liên hệ duy nhất của nàng, nước mắt lại rơi xuống.
Nàng ghé vào trên giường, cuộn mình trong chiếc áo choàng Đạm Đài Tẫn để lại. Chiếc áo choàng tuy cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, mang theo mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của thiếu niên, giống như tuyết mới rơi giữa mùa đông.
Hơi thở lạnh lẽo ấy lại vô cớ khiến Niệm Xu thấy yên lòng. Nàng ngừng nước mắt, trùm áo choàng lên đầu, dựa dẫm mà cọ cọ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT