Tống Diễm mạnh mẽ bẻ gãy vài thanh sắt vướng víu, tấm kính xe vỡ vụn loảng xoảng rơi xuống. Anh rọi đèn pin vào bên trong, xuyên qua màn đêm u tối.
Đó đều là những gương mặt thân quen, và một trong số đó là người anh hằng cất giữ trong đáy lòng.
Cô nhíu mày, nét mặt vừa bất an vừa sợ hãi. Tiếng ho khan xen lẫn tiếng nức nở nhỏ nhẹ vang lên: “Tống… Tống Diễm…”
Nếu anh đến muộn hơn chút nữa, liệu cô còn ở đây không?
Hốc mắt Tống Diễm nóng ran, anh sững sờ, nghiến chặt răng, cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Anh vươn tay vào trong xe, giọng khàn đặc: “Mau ra ngoài!”
Đúng lúc đó, một lính cứu hỏa khác cũng lội nước đến. Khi Tống Diễm bế Niệm Xu ra ngoài, người lính cứu hỏa kia cũng kéo Hứa Thấm và những người còn lại đi về phía lối thoát.
Mưa lạnh như băng, nhưng cơ thể anh lại nóng rực. Trong màn đêm đen kịt, đôi mắt anh sáng quắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play