Niệm Xu thở hổn hển tựa lưng vào ghế, toàn thân có chút ửng hồng. Nàng chớp chớp đôi mắt đẫm sương, mơ màng nhìn hắn, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục khỏi dư vị kỳ lạ, khẽ run rẩy không ngừng.
Phó Vệ Quân quỳ dưới đất, cúi người hôn lên mí mắt nàng. Vừa hôn như vậy, nước mắt đang đọng trong khóe mắt đỏ hoe của Niệm Xu liền trào ra. "Ô…"
Phó Vệ Quân bực bội nhíu mày, phản ứng của nàng quá lớn, lan tràn cả trên lẫn dưới. Nàng bé nhỏ yếu ớt thế mà sao cơ thể lại có nhiều "nước" đến vậy? Hắn đứng dậy cầm lấy tách trà trên quầy, đút cho nàng một chút nước. Nhưng nàng chỉ nhấp vài ngụm nhỏ rồi đẩy tách trà ra.
Nhìn Niệm Xu vẫn tiếp tục rơi lệ, Phó Vệ Quân, với kiến thức về lĩnh vực này chỉ đến từ phim cấm, có chút nghi ngờ liệu mình có làm không tốt không. Hắn đặt tách trà xuống, giơ tay dùng ngón tay lau nước mắt nàng, lại gần hơn chút, ra hiệu khẩu hình hỏi: [ Không thoải mái sao? ]
Thoải mái, thoải mái đến muốn chết mất. Đại não nàng đến giờ gần như trống rỗng, nàng như một con thuyền nhỏ đơn độc lênh đênh trên biển rộng vô tận, điều an ủi duy nhất nàng có thể tìm thấy chính là Phó Vệ Quân trước mắt.
"Hôn, hôn…" Cổ họng được nước làm ẩm ướt nên không quá khàn, giọng nàng ngọt ngào đến mức muốn tan chảy. Niệm Xu vô lực lẩm bẩm.
Phó Vệ Quân nghi hoặc nhìn khẩu hình nàng, không nhận rõ nàng đang nói gì. Hắn chỉ vào tai, nghiêng mặt lại gần thêm chút. Đường quai hàm ưu việt của thiếu niên căng chặt, rồi yết hầu lên xuống một chút khi hắn nhìn chằm chằm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT