Tối hôm đó, Thẩm Mặc mơ một giấc mơ, trong mơ người đó là nàng nhưng lại không giống nàng.
Trong mơ, nàng vẫn đang chơi đàn ở vũ trường Victoria xa hoa, nàng gặp một thương nhân Hồng Kông mang ý đồ xấu, bị đồng nghiệp tin tưởng nhất hãm hại bỏ thuốc mê nàng bất tỉnh trên giường người đó. Chú nàng dán đầy những bức ảnh khỏa thân đáng xấu hổ từ khi nàng còn bé đến khi trưởng thành trên bảng thông báo của trường…
Cuối cùng, nàng đã giết họ, và cũng hoàn toàn “giết chết” chính mình.
Trong mơ, nàng một mình mai danh ẩn tích, lang bạt kỳ hồ, người thân duy nhất cũng vì nàng mà gánh tội chết trong ngục, người nàng yêu vì cứu nàng mà chết trong dòng sông lạnh thấu xương. Đó là bóng tối che trời lấp đất, dòng sông lạnh lẽo vô biên, axit clohydric và dung dịch tiêm Chlorpromazine đựng trong lọ thủy tinh, kim tiêm lạnh lẽo, vết máu không thể tẩy sạch, hơi thở hổn hển khi giãy giụa hấp hối, nhịp đập dần trở về tĩnh mịch, bốn đốt ngón út bị chặt đứt, từng khối thịt không đều…
“A——!” Thẩm Mặc hét lên mở mắt, thở hổn hển.
Giấc mơ này quá chân thật, đến nỗi Thẩm Mặc sau khi tỉnh dậy vẫn có chút không phân biệt được đây có phải là một giấc mơ khác hay không.
Khi ánh nắng ban mai chiếu vào mặt Thẩm Mặc, nàng mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã tỉnh, nàng chống người ngồi dậy trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT