“Thoải mái lắm sao? Hôm đó thoải mái hay hôm nay thoải mái hơn?” Ren hỏi một cách đầy ác ý. Anh nhớ rất rõ, hôm đó bọn họ cũng hỏi cô có thoải mái hay không.
“Ô… Ren, ôm một cái…” Đại não hỗn loạn của Niệm Xu cơ bản đã ngừng hoạt động, cô có chút bất an và ngại ngùng, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, dựa vào ngực anh.
“Muốn ôm thế nào?” Ren cao lớn vừa nói, vừa cúi người ôm chặt cô hơn, để cơ thể cô áp sát vào anh.
Cơ thể áp sát không thể tránh khỏi việc cảm nhận rõ hình dáng cơ thể đối phương.
Nóng quá, một kiểu nóng hoàn toàn khác biệt, là một sự ngột ngạt, một sự bức bối cần được giải tỏa.
Niệm Xu khẽ rên lên như một chú mèo con lạc lối, có chút bối rối. Hai chân vừa nhỏ vừa trắng buông thõng bên cạnh anh cũng hơi run rẩy, không biết từ lúc nào đã đạp tuột dây giày, chiếc giày chỉ còn treo lỏng lẻo ở mu bàn chân.
Phải làm sao đây? Hoàn toàn không biết phải làm sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT